Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1161: Xa lánh

Chương 1161: Xa lánh
Lâm Hữu Tà vẫn còn đặt mắt ở trên người Trương Vịnh, thứ nhất chẳng khác nào tự đánh mặt mình, thứ hai khó tránh khỏi tốn công vô ích, có ý nghĩa gì chứ?
Hơn nữa trong chuyện của Trương Vịnh này, Khương Vọng thực sự vô tội. Hắn với Trương Vịnh không có dây mơ rễ má chút nào, chỉ cùng tiến vào bí cảnh Thiên Phủ một lần, mà quá trình này cũng đang dần bị lãng quên. Sau đó nghe được án kiện diệt môn của Phụng Tiên Trương, nhận phó thác của Trọng Huyền Thắng đến cửa thăm hỏi một lần, từ đó về sau thì không còn liên hệ gì cả.
Cho dù Trương Vịnh thực sự có vấn đề gì, cũng không thể tìm đến trên người Khương Vọng được.
Vấn đề duy nhất là ở lần đánh nhau trên núi Vân Vụ kia, Khương Vọng có chút nghi ngờ về danh tính thực sự của Trương Vịnh.
Nhưng lúc đó Khương Vọng đã lựa chọn che giấu, không có người thứ ba biết nghi ngờ của hắn.
Hoặc có lẽ, Trương Vịnh chỉ là lời mặt ngoài của nàng ta. Mục đích thực sự của Lâm Hữu Tà chính là điều tra xem lúc trước Địa Ngục Vô Môn đã trốn vào thành Lâm Tri kiểu gì? Hoặc là điều tra việc Hứa Phóng tạ tội bên ngoài Thanh Thạch Cung là do ai sai bảo?
Trong khoảng thời gian ở Tề quốc này, nếu như nói có chuyện gì mà hắn thực sự không thể bị bại lộ, cũng chỉ có hai chuyện này.
Đối mặt với sự khách sáo vô cùng qua loa lấy lệ của Khương Vọng, Lâm Hữu Tà khẽ cười nói: "Phần lớn thời gian Khương đại nhân thường không hành động cùng đội ngũ thanh bài, nhưng vẫn một mình tìm ra hành tung của Tần Quảng vương, đó mới gọi là phong thái rọi sáng!"
Ở cùng người thông minh, đặc biệt là một người thông minh dốc lòng phá án, khó tránh khỏi sẽ thường xuyên có cảm giác bất an như bị nhìn thấu bí mật.
"Quá khen" Khương Vọng đã quyết định không để cho bản thân mình chịu tội, khách sáo nói: "Bên chỗ ta vẫn còn có chuyện phải làm, Lâm Bộ đầu ngươi xem..."
Lâm Hữu Tà hình như hoàn toàn nghe không hiểu ý hắn:
"Khương đại nhân bận rộn chuyện gì? Không biết Lâm mỗ có thể giúp một tay hay không?"
"Ngươi quá khách khí rồi!" Khương Vọng có một chút bất lực:
"Việc tư mà thôi, cũng không dám phiền đến ngươi."
"À," Lâm Hữu Tà gật đầu, lại nói: "Thực ra không phiền chút nào, mọi người đều là đồng liêu. Hơn nữa, thật ra ta cũng muốn mời Khương đại nhân đến giúp một việc."
Đánh rắn đập đầu, thân pháp này cũng quá thông thạo rồi.
Chẳng lẽ nó là kỹ năng cần thiết của thanh bài sao?
Khương Vọng suy nghĩ một chút là nên hay không, cười ha hả nói: "Ta mới quay về Lâm Tri không lâu, có thể hỗ trợ được cái gì chứ. Sợ rằng các hạ phải thất vọng rồi."
"Không phải là chuyện gì quá phiền phức đâu."
Lâm Hữu Tà mặt mỉm cười, ngôn từ thành khẩn: "Khương đại nhân mới đeo thanh bài không lâu. Trước tiên là tìm ra Tần Quảng vương của Địa Ngục Vô Môn ở Tề cảnh, sau khi rời khỏi, lại một mình tìm thấy dấu vết của Sở Giang vương. Có thể thấy được đối với việc lần theo dấu vết Khương đại nhân là có nghiên cứu. Hạ quan say mê Truy Tung Chi Thuật nhiều năm, giờ gặp phải vướng mắc, tiến cảnh khó khăn, khổ không thể tả! Không biết Khương đại nhân có thể bớt chút thời gian nghiên cứu cùng hạ quan một chút được không?"
Khương Vọng nhìn vào đôi mắt thông minh của nàng, có một ảo giác bị nàng đào móc tất cả nội tâm.
Trong lòng hắn biết rõ việc buột miệng nói Sở Giang vương xuất hiện ở Đà Sơn là để ứng phó nhiệm vụ, là hành vi quá mức lơ là, đã phạm phải lỗi lầm!
Nếu như lúc này Lâm Hữu Tà cho rằng hắn có liên hệ với Địa Ngục Vô Môn cũng là vô cùng có khả năng.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là hắn thực sự không xuất hiện cùng lúc với Sở Giang vương, nhưng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi thì không thể nào tra ra vấn đề gì được. Hơn nữa, hắn có thể đường hoàng nói ra hành tung của Sở Giang vương, đứng nhìn từ một góc độ nào đó thì nó đã chứng minh sự thẳng thắn của hắn.
Có điều là cho dù như thế nào, hắn vẫn phải giữ khoảng cách với một người như Lâm Hữu Tà, người khó chơi như nàng, muốn dựa vào lễ độ để xa lánh chỉ sợ cũng rất khó đạt được mục đích.
Suy nghĩ đến đây, Khương Vọng lạnh lùng lắc đầu, kiêu ngạo nói:
"Chức cấp của ngươi quá thấp, tu vi cũng thấp hơn, bản quan không rảnh đi nghiên cứu cùng ngươi."
"Hả...
Lâm Hữu Tà sững sờ tại chỗ.
Dù là nàng nhạy bén hơn người, biết rõ kỹ xảo hồi vòng vèo và tình báo, nhưng cũng không ngờ Khương Vọng sẽ không hợp tình người và dùng ngôn ngữ lạnh lùng như vậy.
Cái loại cao ngạo làm vẻ ta đây này hoàn toàn không phù hợp với tính cách mà Khương Vọng thể hiện ra trước đó.
Điều này cũng làm cho nàng nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
"Khương huynh!"
Cũng may Trịnh Thương Minh đã quay lại, phá vỡ sự xấu hổ của nàng.
"Lâm Bộ đầu"" Trịnh đại công tử nhìn Lâm Hữu Tà: "Ngươi cũng quen biết với Khương huynh sao?"
"Cũng coi như có!" Lâm Hữu Tà nói.
"Có kết quả không?" Khương Vọng trực tiếp hỏi.
"Có hai vụ phù hợp" Trịnh Thương Minh nói, sau đó lấy ra hai tập hồ sơ, sau đó giải thích cho Khương Vọng.
"Bên này." Khương Vọng ôm hắn ta, đi về phía góc.
Rõ ràng đang tránh Lâm Hữu Tà.
Lâm Hữu Tà bất đắc dĩ nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là nhìn bọn họ rời đi.
Hai người đi đến góc, Trịnh Thương Minh mới nhẹ giọng hỏi:
"Có phải giữa ngươi và Lâm Bộ đầu đã có hiểu lầm gì rồi đúng không?"
Mới vừa rồi Khương Vọng đến cả việc cho người ta sắc mặt cũng không làm, trực tiếp tách Lâm Hữu Tà ra, gọi hắn ra ngay trước mặt.
Khương Vọng vừa lật xem hồ sơ ghi lại vụ án, vừa thuận miệng trả lời: "Cũng không hẳn là hiểu lầm, có thể là do tính cách không hợp chăng."
Nếu Lâm Hữu Tà đã có sự nghi ngờ như có như không với hắn thì hắn cũng không muốn nhiều lời. Nói nhiều ngược lại sẽ có vẻ giống như đang có tật giật mình.
"Vậy à" Trịnh Thương Minh gật đầu, dừng một chút lại nhịn không được mà nhắc nhở: "Nhà Lâm Bộ đầu mấy đời làm thanh bài, có mối quan hệ rất rắc rối phức tạp ở trong nha môn này, nói không chừng còn có thể chen mồm vào nói chuyện với vị đại nhân đã thoái ẩn ấy được. Nếu như ngươi có gì bất mãn với nàng, tách ra cũng là phải, không nên tranh chấp. Đương nhiên, việc này cũng không đồng nghĩa với việc ngươi không thể trêu chọc nàng, chỉ là mọi người ai cũng muốn tiến bộ nên cũng không cần thiết phải như thế"
Bạn cần đăng nhập để bình luận