Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2170: Nhà (2)

Chương 2170: Nhà (2)
Bên trong thiện thính, có Lý lão thái quân, Tồi Thành Hầu Lý Chính Ngôn, Tồi Thành Hầu phu nhân Lý Hàn Thị, đông hoa học sĩ Lý Chính Thư...
Không phải hắn nhìn thấy trưởng bối liền chột dạ, vấn đề ở chỗ, bên trong thiện thính trừ bọn hắn ra, còn có hai người tỷ muội Lý Long Xuyên và Lý Phượng Nghiêu.
Hiển nhiên là đây là gia yến, hơn nữa lại còn là cái loại vô cùng thân mật ấy.
Hắn cứ như vậy vội vội vàng vàng đi tới, dường như có chút sát phong cảnh.
Vả lại nói, nếu như hắn biết có cả trưởng bối cũng ở đây, hắn làm sao dám sát giwof mới tới thế này?
Không đến nỗi trời chưa sáng đã tới, nhưng ít nhất cũng phải tới trước một hai canh giờ, biểu hiện một chút hắn Khương Thanh Dương tri thư đạt lễ.
Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ người ở đây đều đang ngồi chờ hắn đấy.
Trừ Lý Long Xuyên ra, hắn dám làm ai chờ đợi cơ chứ?
Cho nên hết sức lo sợ, dưới chân cũng man vẻ chột dạ.
“Hảo hài tử.” Lý lão thái quân cười híp mắt ngoắc: “Tới tới, ngồi bên cạnh ta này.”
Lý lão thái quân ngồi ở vị trí đầu, bên tay phải của bà là Lý Chính Thư, bên cạnh Lý Chính Thư là phu phụ Lý Chính Ngôn.
Mặc dù chức vị của Lý Chính ngôn cao hơn nhưng tuổi tác của Lý Chính Thư lại lớn hơn, nên bên trong gia yến thì không có vấn đề gì cả..
Bên tay trái của Lão thái quân có một vị trí trống, kế tiếp là chỗ ngồi của Lý Phượng Nghiêu, bên trái của Lý Phượng Nghiêu là chỗ ngồi của Lý Long Xuyên, mà Lý Long Xuyên cũng đã đi tới ngồi lên.
Hiển nhiên vị trí để trống đó, là để dành cho Khương Vọng người khách nhân này.
Ở trước mặt vị lão thái thái này, từ trước đến nay Khương Vọng đều không có quyền từ chối, mặc dù vẫn chưa làm rõ được tình hình thực tế, nhưng hắn vẫn hành lễ một lượt với lão thái quân, phu phụ Tồi Thành Hầu, đông hoa học sĩ, rồi ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lý lão thái quân.
Đường đường công thần lớn nhất trong trận chiến trên Tinh Nguyệ nguyeem dám hỏi ai là nhân vật nổi bật nhất dưới Thần Lâm Cảnh, vậ mà bây giờ lại ngồi bên cạnh lão thái quân, nho nhỏ nhu mì như một con chim cút nhỏ.
“Hôm nay là thọ yến của tổ mẫu đại nhân, lão nhân gia suy nghĩ rồi muốn gọi ngươi tới ngồi một chút.” Lý Phượng Nghiêu ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhẹ giọng nói một câu.
Khương Vọng vội vàng đứng dậy, vừa hướng lão thái thái hành lễ: “Ta cái này, quá thất lễ!”
Nếu sớm biết hôm nay là sinh thần của Lý lão thái quân, cho dù Khương Thanh Dương hắn có túng quẫn hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ phải đem lễ vật tới, chứ không phải tay chân trống trơn tới bái phỏng thế này, neus như để người ngoài biết chuyện này, còn không biết sẽ cười nhạo hắn đến mức nào nữa.
“Ngồi nói chuyện.” Lão thái thái kéo tay của hắn, đẩy hắn ngồi lại vị trí của mình, sẵng giọng nói: “Mới đến Lâm Tri không bao lâu, đã học được mấy lời khách sáo vô dụng này rồi? Có phải Long Xuyên dạy ngươi hay không? Lý thị thế đại tướng môn nhà ta không phải không có mấy cái thứ này!”
Lý Long Xuyên ủy khuất khiếu nại: “Ta mình cũng không biết cái gì gọi là khách sáo, lấy cái gì dạy hắn chứ?”
Khương Vọng oán trách nhìn hắn một cái
Hắn vừa đành chịu nói: “Lão thái thái không để cho ta nói, ta làm sao dám nói?”
“Hảo hài tử, là ta để cho Long Xuyên dỗ ngươi tới đây.” Lão thái thái vỗ mu bàn tay Khương Vọng một cái: “Lớn tuổi rồi, chịu không nổi ồn ào, lại càng không muốn mấy đứa nó tổ chức cái gì, ra bên ngoài đông đúc, không bằng ở trong nhà cùng người trong nhà ngồi một chút. Ngươi sẽ không trách nãi nãi chứ ?”
Lời này vừa nói ra, Lý Chính Thư cũng mỉm cười.
Lý Chính Ngôn dừng tay một chút, phu nhân Hàn thị ngồi bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên một đại gia đình này, trước đó cũng không biết lão thái thái sẽ nói ra như vậy.
Trong lời này có hàm ý bên ngoài, là đã xem Khương Vọng như người trong nhà!
Khương Vọng quả thực có chút thụ sủng nhược kinh.
Lấy địa vị của Lý thị mà nói, nếu như Lý lão thái quân muốn tổ chức thọ yến thì chỉ sợ hơn nửa thành Lâm Tri đều phải kinh động, hôm nay xe ngựa của Khương Vọng có chen vào được không thì còn khó nói trước.
Nhất là vụ án của Lôi quý phi bị ám sát đã bị đẩy tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng vừa mới bị người ta thông qua phu xe uy hiếp...
Lão thái thái đây là đang cho hắn chỗ dựa đấy.
“Có thể phụng bồi ngồi một chút, là vinh hạnh của Khương Vọng...” Khương Vọng hì hục nửa ngày, rốt cục nói ra: “Nãi nãi.”
“Hảo hài tử.” Lão thái thái tươi cười rạng rỡ, phân phó nói: “Khai tiệc đi.”
Hạ nhân đã đợi rất lâu, liền nối đuôi nhau đi và, dâng lên vô số món ăn vô cùng đã dạng ngon mắt.
Bữa tiệc lão thái thái không ngừng gắp thức ăn cho Khương Vọng, một hồi hỏi một chút cái này, một hồi hỏi một chút kia.
Toàn bộ trên bàn cơm, chỉ có hai người bọn họ trò chuyện.
Những người khác tất cả đều yên lặng ăn cơm, chỉ có khi lão thái thái điểm đến tên, mới đáp lại đôi câu.
Như vậy cũng có thể thấy vị trí của lão thái thái ở trong nhà này, đích xác là chí cao vô thượng.
Khương Vọng có chút không quá tự tại, nhưng cũng không quá khó chịu, khoảng thời gian này quả thật tâm tình có chút rối loạn, dần dần bình tĩnh lại dưới những cuộc hội thoại đơn thuần bình dị này...
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã cùng cha nương sống nương tựa lẫn nhau.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa hề nhìn thấy gia gia hay nãi nãi, ngoại tổ mẫu hay ngoại tổ phụ của chính mình, mấy loại trải nghiệm tình thân giữa trưởng bối như thế này, hắn cơ hồ chưa từng trải qua...
Nghĩ đến nếu như nãi nãi của hắn vẫn còn, thì có lẽ cũng sẽ hiền hòa như Lý lão thái quân vậy.
Bất tri bất giác, thọ yến cũng đã đến lúc kết thúc.
Lão thái thái uống qua trà thơm, hiền hòa mà nhìn Khương Vọng: “Nãi nãi lớn tuổi rồi, ăn no liền hơi buồn ngủ rồi, không thể cùng ngươi nói chuyện được nữa, hay để cho Phượng Nghiêu bồi ngươi đi dạo trong vườn một chút...”
“Nãi nãi, ngài không cần bận tâm đâu.” Lý Long Xuyên việc nghĩa không nhường ai đứng lên nói: “Để ta đưa Khương huynh đi ra ngoài...”
Hắn ta lại ngồi xuống, yên lặng tự múc cho mình một chén canh.
Lão thái thái thu hồi tầm mắt, vẫn là cười tủm tỉm nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng cho dù có chậm hiểu hơn đi chăng nữa, thì cũng hiểu được hàm ý của lão thái thái, không kiềm chế được cảm thấy quẫn bách.
Ngược lại Lý Phượng Nghiêu thoải mái đứng lên: “Đi thôi, Thanh Dương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận