Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3873

Chương 3873Chương 3873
Âm thanh của sóng cả trên Li Vẫn Kiều rõ ràng nghe rõ hơn, hùng tráng hơn so với âm thanh của sóng cả nghe được khi ngồi trên thuyền. Có lẽ chính vì sự áp chế của cửu trấn đối với dòng hiện thế tổ hà, nên mới có thể cảm nhận được sự kịch liệt này.
Dùng uy của trung cổ Nhân Hoàng, lực lượng của nhân đạo hồng thủy, dùng cửu trấn làm cầu, xây dựng Quan Hà Đài, cũng không thể khiến cho dòng sông này trở nên ngoan ngoãn phục tùng, đây chính là lý do Hoàng Hà Hội vẫn tiếp nỗi từ triều đại này sang triều đại khác.
Đúng là vô cùng hùng tráng. Trên cây cầu to lớn này, con người tựa như kiến hôi. Ngẩng đầu nhìn lên là bầu trời vô biên vô tận. Cúi đầu nhìn xuống là dòng Trường Hà mênh mông vô ngần.
Tiếng sóng gầm lên như sấm, hoàng thổ rót vào thiên hà.
Thiên hạ rộng lớn biết baol
Địa phương nơi y xuất thân quá chật hẹp.
Trong nhiều năm trở lại đây, đôi chân của y đã bước tới mọi ngóc ngách trong thiên hạ, nhưng không gian của y, lại chỉ dừng lại ở thời niên thiếu.
Tằng Thanh, Tô Mộc Tình, và cả một Hạ thành y đã từng yêu thương một cách thiên chân vô tà.
Giống như việc y đã một tay tạo ra Địa Ngục Vô Môn, từ con đường chú thuật nhỏ bé chật hẹp mở ra một chân trời mới. Nhưng bản thân chú thuật cũng đang không ngừng cảnh tỉnh y, nhắc nhở lý do tại sao y lại đi trên con đường gồ ghề khó khăn như vậy.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, bước chân của y đột nhiên dừng lại.
Dòng hơi nước mát mẻ đến từ dòng Trường Hà linh động di chuyển trên bức tượng điêu khắc miệng dơi khổng lồ. Sau đó nó tập hợp thành một đám sương mù mơ hồ, từ trong sương mù truyền ra một thanh âm: "Ngươi tựa hồ như đang đợi ta?"
"Coi như là thế đi." Tân Quảng Vương dừng bước chân, nhàn nhạt nói.
Gió sông cuốn lên những đợt sóng gầm thét dữ dội, nhưng khi quét qua cửu trấn, lại lập tức trở nên ôn nhu dịu dàng, nhẹ nhàng vương vấn quanh góc áo của y. Và mái tóc dài của y vẫn rũ xuống, không hề lay chuyển trước gió sông.
"Ngươi rất tự tin." Thanh âm từ trong sương mù lên tiếng.
Tân Quảng Vương rất bình tĩnh: "Khách nhân, ngươi phá hỏng quy tắc rồi."
"Ha, quy tắc?" Sương mù bốc lên, tựa như đang mỉm cười.
Tân Quảng Vương không thèm để ý, tự mình nói: "Tất cả các quy tắc của Địa Ngục Vô Môn đều do ta đặt ra."
Tất cả khách hàng chỉ có thể đặt hàng ở [Mịch Hà Băng Công] rải rác ở các nơi. Quỷ Xá ở các nơi sẽ thực hiện bước sàng lọc nhiệm vụ ban đầu, sau đó Đầu Trâu, Mặt Ngựa, Phán Quan, Mạnh Bà ở gần đó sẽ tiếp tục tiếp nhận rồi thi hành nhiệm vụ.
"Tất cả các nhiệm vụ yêu cầu điều động đến Diêm La, đều phải nộp trước một số tiên đặt cọc nhất định cho các Quỷ Xá ở các địa phương.
"Sau đó mới tới ta tập trung lựa chọn nhiệm vụ, sau khi ta xác nhận, khế ước nhiệm vụ mới được thành lập, lúc đó Tiểu Quỷ mới đòi số tiền còn lại của khách hàng.
"Quỷ Xá ở các nơi và tổ chức ngoại sự hỗ trợ thực hiện nhiệm vụ đều hoàn toàn độc lập với nhau, tuyệt đối không đồng thời xuất hiện. Từ trước đến này, ta vẫn chỉ liên lạc một chiều với tổ chức ngoại sự.
"Về mặt lý thuyết, khách hàng sẽ không thể tìm thấy ta, hoặc là bất kỳ một Diêm La nào khác."
Y nhìn đám sương mù trước mặt: "Tất nhiên trên đời này không có thứ gì là không thể nào, ngươi sẽ luôn có phương pháp của ngươi. Hoặc là nói... các ngươi?"
"Thú vị." Giọng nói trong sương mù nói với giọng điệu không mấy thú vị: "Cấu trúc tổ chức của ngươi rất hoàn chỉnh, ngươi đúng là một nhân tài hiếm có. Chắc hẳn ngươi cũng đã thu được không ít đầu mối từ việc ta tìm được ngươi... Không ngại thì nói thử xem, ngươi còn biết điều gì nữa?"
"Ta không biết gì cả, cũng không muốn biết gì cả, ngươi cũng tốt nhất là đừng để ta biết gì cả." Chiếc mặt nạ của Tân Quảng Vương nhẹ nhàng cài ở bên thắt lưng, hắn như đang ngơ ngác nhìn sóng gió bên kia cầu: "Chúng ta chỉ là quan hệ giữa bên thuê và bên được thuê. Ta thủ hộ quy tắc của ngành nghề sát thủ, duy trì danh tiếng của Địa Ngục Vô Môn. Ngoài nhiệm vụ ra, chúng ta không cần và cũng không nên có bất kì giao hảo gì."
"Có đạo lý." Giọng nói trong sương mù mỉm cười: "Nhưng ngươi có bao giờ thử xác nhận xem ngươi có tư cách nói đạo lý hay không? Vào giờ khắc này, trước mặt ta?"
Tân Quảng Vương cũng cười nói: "Đã là người coi Du gia như cái đinh trong mắt, nhưng không thể công khai xuất thủ, lại có khả năng cướp đoạt tư cách giảng đạo lý của Doãn Quan ta... Người đáp ứng được những điều kiện này ở Cảnh quốc e rằng cũng không nhiều lắm. Cho đến giờ phút này ta vẫn chưa biết ngươi là ai, cũng không rõ các ngươi là ai, nhưng khi gặp phải tình huống nguy hiểm, khó tránh khỏi sẽ có một vài suy đoán không hợp lẽ thường. Nếu như ta chết ở nơi này, những suy đoán vô lý này chắc chắn sẽ lan truyên khắp thiên hạ."
"Ngươi càng ngày càng trở nên thú vị rồi!" Thanh âm từ trong sương mù nói: "Để ta nghĩ thử xem, ngươi định làm cách nào để những suy đoán vô lý kia lan truyền khắp thiên hạ. Dựa vào mấy tên được gọi là Diêm La kia? Hoàng tử cuối cùng của Dương quốc Dương Huyền Sách, Lăng Vô Phong xuất thân từ Tống quốc - người được gọi là [Ác Quân Tử], thiên tài phù văn chạy trốn tử Cự Thành Nại Địch Sinh... hay là ngươi còn hy vọng ta sẽ nói cái tên nào ra?”
Thanh âm lãnh đạm này không hề cao giọng, nhưng lại có sức nặng tựa như vạn quân: "Ngươi cho rằng bọn họ còn có cơ hội làm được điều đó sao?"
quân: đơn vị tính cân nặng thời xưa, 1 quân =30kg
Tân Quảng Vương vẻ mặt không thay đổi: 'Không cần phải dối gạt ta, ngươi có thể kể hết tên của tất cả Diêm La, ngươi có thể tìm từng người trong số họ và giết chết bọn họ —— nếu ngươi thực sự biết hết."
Giọng nói trong sương mù lại trở nên hòa hoãn: "Ngươi đúng là tự tin, là Diêm La nào khiến ngươi tự tin đến vậy?"
Tân Quảng Vương đáp: "Thứ cho ta lòng tin, chính là mỗi một tòa Quỷ Xá đã có thể tự mình tồn tại độc lập, là Mịch Hà Băng Công, nơi phần lớn đều không thuộc về Địa Ngục Vô Môn, chỉ thực hiện nhiệm vụ chuyển tiếp, nhưng lại bén rễ ở khắp mọi nơi, là phần tâm huyết ta đã bỏ vào tổ chức này trong những năm qua, đương nhiên, ngươi cũng có thể coi đó là một vị Diêm La."
Bạn cần đăng nhập để bình luận