Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1784: Lễ mừng (2)

Chương 1784: Lễ mừng (2)
Cao Xương hầu Điền Hi Lễ, vẻn vẹn nhìn bề ngoài, là một người trung niên có dáng dấp rất nhã nhặn. Ông ta hơi gầy, quần áo trang điểm đều rất quy củ, không có chỗ nào đáng chú ý.
Giờ phút này ông ta xếp hai tay trước người, bình tĩnh nhìn về phía người trẻ tuổi trên quảng trường.
Dưới tình huống muôn người chú ý, người này vẫn ngẩng đầu, thẳng sống lưng, thái độ thong dong, loại tự tin kiên định từ trong xương cốt kia khiến người ta tán thưởng.
Quả nhiên là hậu sinh khả uý.
Đất phong trấn Thanh Dương của Khương Vọng ngay trong phạm vi quận Nhật Chiếu, mà trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, Điền An Thái là nhi tử của Điền Hi Lễ ông ta. Chỉ cần không gây chuyện, quan hệ sẽ không kém đến nỗi nào.
Thật muốn bàn luận, trên chiến trường Tề Dương, Điền An Thái và Khương Vọng, cũng làm đồng đội một trận, từng cùng nhau phấn đấu hăng hái.
Khương Vọng còn từng đi Thất Tinh Cốc lịch luyện! Lúc ấy Điền gia cũng cho chút ưu đãi, mặc dù lúc đó chỉ nể mặt Trọng Huyền Thắng, nhưng cũng coi là một phần tình cảm hương hỏa.
Cho nên tâm trạng của ông ta rất bình thản.
Lại nói, trong ba thiên kiêu xuất chiến vì nước Hoàng Hà Hội lần này, có hai người đều có quan hệ với Trọng Huyền gia. Người Tề đều biết rõ tình bạn giữa Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Tuân càng là đích mạch của Trọng Huyền thị.
Mà hai thiên kiêu này đều làm ra náo động lớn trên Quan Hà Đài.
Trọng Huyền thị nghiễm nhiên đã là danh môn khiến người chú ý nhất Đại Tề trong khoảng thời gian gần đây.
Trọng Huyền Vân Ba chưa đích thân đến xem lễ, có lẽ là vì suy xét phải khiêm tốn.
Những năm gần đây, Trọng Huyền Vân Ba càng ngày càng ít có mặt trong các trường hợp trọng đại, bản thân việc này cũng là một loại tin tức. Trước kia lão Hầu gia tổn thương đến căn cơ trên chiến trường, cả đời vô vọng Thần Lâm, bây giờ đã hơn một trăm tuổi, khí huyết suy yếu. Danh phận người thừa kế của Trọng Huyền gia cũng nên định ra. Hiện nay ông ta đang từ từ làm nhạt sức ảnh hưởng của mình, nhưng ai sẽ lên thay, lại thật giống như chưa quyết định.
Một Trọng Huyền Tuân, một Trọng Huyền Thắng. Đổi lại là Điển Hi Lễ ông ta, cũng khó có thể đưa ra lựa chọn. Thật là phiền não hạnh phúc!
Trong Trọng Huyền thị cả nhà anh kiệt, bao cỏ Trọng Huyền Minh Quang kia thật sự có một phong thái riêng. Hôm nay, ông ta đến vẫn rêu rao đầy người, gặp người liền nói, nếu không phải Tuân Nhi nhà ông mới nhập Ngoại Lâu, thì Đấu Chiêu kia tất nhiên không phải là đối thủ, nếu như có thể cho thêm hai tháng, để ông ta dạy bảo cho tốt một phen, đạt được khôi thủ chỉ là lấy đồ trong túi. Tuy nói Tuân nhi nhà ông ta được đặt song song vị trí thứ hai, thật ra cũng coi như thứ nhất, cũng nên tính là đạt được khôi thủ...
Chỉ những lời này mà nói lật qua lật lại, thậm chí còn lẩm bẩm trước mặt Điền Hi Lễ một lần.
Ông ta dường như cảm thấy mình làm vậy thì có thể tranh thủ được chút gì đó cho con của ông ta, thật sự không biết làm vậy chỉ khiến cho người ta cười chê.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, Điền Hi Lễ lại qua loa theo vài câu, nhưng trong lòng cũng thực sự hơi phiền chán.
Ông ta nhẹ nhàng chuyển mắt, trong lúc lơ đãng đối mặt với một đôi mắt chứa ánh sáng lạnh.
Chủ nhân của đôi mắt này, hình dáng có phần không tầm thường, ăn mặc vừa vặn, thân thể đoan chính. Mặc dù biểu cảm của ông ta bình tĩnh, nhưng ý hận thù trong mắt làm sao cũng không giấu được —— đó chính là Tuyên Hoài Bá Liễu Ứng Kỳ.
Điển Hi Lễ cười ôn hòa.
Mối hận của bại khuyển, không cần phải nói.
Chính Liễu gia không biết cố gắng, thì thế nào cũng không đỡ dậy được, cuối cùng bị Yến gia từ hôn. Đó vốn là chuyện đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, để lại một phần tình cảm hương hỏa, sau này có lẽ Yến gia còn có thể đưa tay giúp một chút. Liễu Ứng Kỳ lại dây dưa trên người một tiểu bối như Yến Phủ, đùa nghịch vô lại, ầm ĩ đến ai cũng khó coi. Việc này đã sớm là trò cười trong giới quý tộc Tề quốc.
Nữ nhi của ông ta, đừng nói đến chuyện gả cho Yến Phủ, thế gia kém một chút cũng không gả vào được.
Nếu ấy là một nữ tử có thiên phú, như Kỳ Tiếu lại không cần hôn ước buộc chặt, không cần mượn nhờ nhà ai. Thậm chí, nàng ta tự chống gia thế lên cũng không phải không được. Nhưng nữ tử tên Liễu Tú Chương cũng chưa từng hiển lộ thiên tài gì.
Nhiều nhất chỉ mạnh hơn tên phế vật Liễu Huyền Hổ kia một chút?
Cho nên Điền Hi Lễ cười càng chân thành hơn.
Nụ cười như thế, đối với Liễu Ứng Kỳ, không thể nghi ngờ là rất chướng mắt, thế là ông ta lạnh lùng dời ánh mắt.
Keng ~ keng ~ kengl Chỉ mong ngươi có thể luôn cười như thế. Trong tiếng chuông nhạc tấu vang, ông ta thầm nghĩ như vậy.
Giờ khắc này, lễ mừng dâng tặng lễ vật đã diễn tiến đến cao triều.
Trọng Huyền Tuân đã được phong thưởng và Tào Giai lĩnh đội đều đã lui lại đến bên cạnh, không tranh phát sáng với nhân vật chính hôm nay.
Duy chỉ có một mình Khương Vọng đoạt giải nhất ở Quan Hà Đài lần này, đứng lặng im chính giữa quảng trường.
Phía sau hắn là Thái miếu trang nghiêm, trước mặt hắn là Thiên tử Đại Tề.
Bách quan huân quý Đại Tề, bách tính già trẻ, ở hai bên người hắn, chú ý hắn.
Nhạc sĩ cung đình tấu vang chuông nhạc thanh đồng, diễn tấu âm nhạc hùng vĩ.
Nghe âm thanh ấy, trước mắt như có thần quang.
Cảm giác âm thanh ấy, bên tai như vang lên tiếng thuỷ triều.
Dường như có mưa rơi xuống, buông xuống không cốc.
Dường như có gió thổi qua, qua vạn khe.
Sự bao la và hùng vĩ của thế gian đang dần tiến gần trong âm thanh.
Mỗi một âm tiết đều trên điểm túc mục nhất.
Mỗi một âm sắc đều đại khí, trang nghiêm, toàn vẹn không thiếu sót.
Khúc nhạc này tến là "Phụng nguyên"
Là một trong những khúc nhạc tế trang nghiêm nhất của cung đình Đại Tề.
Người phụng nguyên, tôn phụng thiên đạo.
Tấu vào hôm nay cũng có ý dâng lễ để tế cáo tiên tổ.
Khoe công với các đời tông miếu Đại Tê!
Bạn cần đăng nhập để bình luận