Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3456. Cuộc đời này như sân khấu kịch (4)



Chương 3456. Cuộc đời này như sân khấu kịch (4)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cong! 
Chỉ là lần này, tiếng chuông không phải nhằm vào tát cả đối thủ cạnh tranh, mà là nhằm vào tất cả các vị thần.
Hàng nghìn hàng vạn tượng thần trong Vạn Thần Hải, tất cả đều nghe thấy tiếng chuông này vang lên. Trên mặt Phật quang thay thế thần quang, một khắc sau đó, thần mâu chuyển động, quan sát vạn phương!
Chính là bây giời, nhân cơ hội này, lợi dụng lực lượng vạn thần, truy tìm tất cả bí mật của thế giới Thần Tiêu, cũng cần phải tìm được Tri Văn Chuông trở về!
Nhưng ngay khi Tâm Đầu Chuông của Dương Dũ gõ vang thêm một lần nữa——
Giữa trời và đất vang lên một âm thanh sắc bén.
Linh Hi Hoa, yêu đang chiến đấu quyết liệt với Hùng Tam Tư, giơ tay lên ném một thanh cốt mâu được hắc diễm bao quanh. Với tốc độ nhanh và lực mạnh như vậy, nó xuyên thủng hư không bằng một đường hắc tuyến bể tan tành!
Trong mắt Dương Dũ không có thần linh, càng đừng nói đến Linh Hi Hoa tự coi mình là Linh tộc mới trong chư thiên vạn giới, tất nhiên sẽ không để tâm gì đến mấy bức tượng thần linh bằng đất sét kia.
Lộc Thất Lang một thân một mình khuấy động mưa gió ở trong bụng của Cự Viên Thần Tướng, dẫn đến việc chư thần mở mắt, khiến cho Dương Dũ nhìn thấy cơ hội, đồng thời cũng khiến hắn ta nhìn thấy cơ hội!
Hắn ta chống lại đòn tấn công của Hùng Tam Tư, gầm lên đầy ác ý: “Ngươi sử dụng lực lượng, nhưng lại không tôn trọng lực lượng.”
“May mắn được trở thành Linh tộc, nhưng lại không hiểu Linh tộc!”
Trong cuộc chém giết điên cuồng, hắn ta thế mà đã dùng nửa cơ thể để đón lấy lưỡi đao, để cho Hùng Tam Tư chém gọn ghẽ một gai xương của hắn ta xuống. 
Sau đó xoay người lại một cước đá bay nó!
Dùng gai xương này làm trường mâu, đốt lên ngọn hắc diễm, xuyên qua biển mây trùng trùng.
“Hãy kính ta làm tổ tiên của ngươi, tụng niệm danh hiệu của ta, để ta dạy cho ngươi cách sử dụng thực sự của Linh Nham!”
Hắn ta thực sự đã phát huy sức mạnh của Linh tộc chi khu đến mức tối đa. Sau khi ném ra hai ngọn phi mâu liên tiếp, hán ta vung tay một cái, khoảng cách không gian bị bóp méo, cốt mâu trong lòng bàn tay đã đâm trúng ngực của Hùng Tam Tư. 
Giống như vụ va chạm trước đó.
Hắn ta chỉ muốn Hùng Tam Tư biết rằng, nếu đã không biết cách tôn trọng cơ thể của mình, không biết cách tôn trọng Linh tộc, thì Hùng Tam Tư hắn ta sẽ chỉ có thể mắc lại những sai lầm tương tự, đau khổ hết lần này đến lần khác.
Đòn đánh này trực tiếp đánh bay Hùng Tam Tư.
Thậm chí còn đâm gãy cả thanh bảo đao giơ ngang trước ngực hắn ta! 
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi của trận giao tranh này, Linh Hi Hoa đã ném tổng cộng hai ngọn cốt mâu ra ngoài cuộc chém giết với Hùng Tam Tư.
Ngọn cốt mâu thứ nhất nhắm thẳng về phía Dương Dũ, một tiếng rít đột ngột xé nát không trung, đánh vỡ tiếng chuông ‘cong’ kia.
Tuy nhiên, thế của ngọn cốt mâu kia vẫn chưa tuyệt, nó đã buộc Dương Dũ phải phản ứng ngay lập tức. 
Ngọn cốt mâu thứ hai xuyên qua biển mây, thứ liên quan đến lực lượng thần hồn bên trong ngọn hắc diễm đã chạm vào thần. 
Thế mà mục quang của chư thần đã bị kích động rồi! 
Mục quang bị ảnh hưởng bởi Tâm Đầu Chuông của Dương Dũ, mục quang tìm kiếm Tri Văn Chuông, vào lúc này lại bị âm thanh âm bóp méo.
Vạn thần cùng ngân lên——
“Trì Vân Sơn Thần ở đâu!?”
Có hai lý do khiến hắn ta phải ra tay vào thời điểm quan trọng để giết chết Hùng Tam Tư. 
Đầu tiên, hắn ta muốn ngăn cản Dương Dũ lấy lại Tri Văn Chuông, tránh cho bị tiêu trừ trong trò chơi, mất đi quyền tranh đấu. Những gì Tam Ác Kiếp Quân đã làm chắc chắn sẽ không nhận được nhiều sự công nhận. Vì vậy, hắn ta không thể đặt bản thân mình vào tình thế bất lực. 
Thứ hai là tiếp tục chiến lược của Tam Ác Kiếp Quân, sau đó loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn.
Vì không thể triệu hồi Vô Diện chi thần, nên tạm thời coi vị thần này là hư cấu, không tiếp tục cân nhắc từ góc độ thần đạo nữa. Nhưng trong cục diện Thần Tiêu, còn có một tồn tại khác, cũng liên quan đến thần linh.
Sài A Tứ kia tự nhận bản thân được một vị thần linh viễn cổ có khả năng vận chuyển linh hồn qua vận mệnh trường hà đánh giá cao, vì vậy vào thời điểm quan trọng như vậy, cần xác minh lại xem —— liệu vị cổ thần không biết thực sự có tồn tại hay không kia, có tham gia vào thế cục Thần Tiêu này không, có ở trong thế giới này hay không?
Lần xuất thủ này, hoàn toàn là để dẫn dụ lực lượng của Dương Dũ, phát huy hiệu quả gấp mấy lần... sau đó dẫn dụ toàn bộ Vạn Thần Hải, một lực lượng ứng thần như vậy, đủ để bao trùm toàn bộ thế giới Thần Tiêu. Miễn là còn ở nơi này, thì cho dù là ở trạng thái nào đi chăng nữa, thì cũng không sợ thần danh không chịu sự triệu hồi!
Bây giờ Dương Dũ đã hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên của y, mấy tên ác đồ ngoại đạo này, quản ngươi tìm vị thần nhảm nhí nào, bần tăng cũng chưa từng ngăn cản các ngươi… các ngươi còn không biết tự mình đi tìm sao! ?   
Cứ phải ăn nhờ ăn chực bần tăng một chút mới được à? 
Đồ ăn trong chén của bần tăng đặc biệt ngon hơn chút à?
Bần tăng không động các ngươi cũng bất động, bần tăng động một cái các ngươi lại động quá càn rỡ!
Nhưng vào thời khắc này, y không kịp chửi rủa câu nào, bởi vì ngọn cốt mâu bao quanh bởi Linh Nham khủng bố, đã gần kề trước mặt... Y chỉ đành phải hậm hực dùng một chùy đập rơi nó! 

Cũng phải đối mặt với mối đe dọa từ ngọn cốt mâu, còn có Hùng Tam Tư toàn thân phủ trong áo giáp. 
Hắn ta bị một ngọn mâu của Linh Hi Hoa đã mở hết chiến lực đánh bay, bảo đao trong tay chỉ còn một nữa——
Nhưng vị trí mà hắn ta hạ xuống không đúng! 
Sự phán đoán nhạy bén của Linh Hi Hoa đã xuất hiện vấn đề. 
Bản thân biết rõ lực đạo mà chính bản thân xuất ra.
Ngọn mâu đó mục đích là đánh nát trái tim, thứ được cường hóa là lực xuyên thấu chứ không phải lực đẩy, thứ tập trung là một điểm chứ không phải là một mặt.
Hùng Tam Tư hoặc là đỡ được nó thì sẽ ngã bay về sau mấy trượng, hoặc là bị một mâu xuyên tim.
Tại sao lại bay lùi nhanh và xa như vậy?
Lại còn bay đến… trước ngực của Cự Viên Thần Tướng to lớn như một ngọn núi kia!
Hùng Tam Tư của giờ phút này, huyết diễm đốt cốt giáp, đoạn đao ở trong tay.
Eo to tay dài và một gương mặt vô cùng xấu xí, nhưng lại hé miệng cười với Linh Hi Hoa. 
Môi động đậy, không tiếng động nói điều gì đó. 
Hắn ta tiện tay ném thanh bảo đao trong lòng bàn tay mình đi. Sau đó lật chưởng nắm chặt, nắm một cây thương, tựa như có sương giá chảy qua, có một tia sáng bạc lóe qua——
Ma Vân thành tiểu Vũ Trinh… Lượng Ngân Thương của Vũ Tín! 
Giờ phút này, hắn ta tung người nhảy lên như giao long, gây ra những làn sóng to lớn ngút trời trên toàn bộ vạn Thần Hải, mà một nhát thương đánh thẳng về phía ngực của Cự Viên Thần Tướng...  
Thương xuất đã vô ngã!
Hết chương 3456.



Bạn cần đăng nhập để bình luận