Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3114 - Cùng là mồi câu (2)



Chương 3114 - Cùng là mồi câu (2)




Chương 3114: Cùng là mồi câu (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc trước, bởi vì âm mưu với thành Phong Lâm, là cao tầng của Bạch Cốt Đạo lúc đó, không biết bọn họ đã phải chuẩn bị bao lâu. Cuối cùng còn bị tên mặt người dạ thú Trang Cao Tiện kia cướp được thành quả, Bạch Cốt Đạo cũng theo đó mà tiêu vong.
Việc đại nghiệt như thế, ông ta quả thực không dám nhiễm.
"Giáo chủ dự định đối phó với hắn thế nào?" Ông ta hỏi.
So với mục tiêu đồ sát ngàn vạn người thì việc đối phó với Khương Vọng cụ thể hơn một chút.
Trương Lâm Xuyên nói khẽ: "Cái này ngươi không nên hỏi."
Thế là Lục Diễm đã rõ, Trương Lâm Xuyên đã có suy nghĩ của mình. Ông ta quả thực không hiểu, dưới loại thế cục này, Khương Vọng dùng đại thế huy hoàng đè người, chẳng khác nào ánh mặt trời đang hóa tuyết đọng, Trương Lâm Xuyên nào còn có khả năng lật ngược tình thế.
Nhưng dù sao người này cũng là Trương Lâm Xuyên...
Ông ta chỉ nói: "Vậy có chuyện gì cần thuộc hạ ra sức sao?"
"Để ta ngẫm lại..."
Trương Lâm Xuyên ngửa mặt nhìn mái vòm phía trên, nơi đó không có vật gì. Gã nghiêm túc suy tư một trận, sau đó nói: "Hình như không có."
Nhìn Giáo tổ trẻ tuổi trước mặt, Lục Diễm gần như đã không còn nhớ rõ bạch cốt sứ giả vẫn luôn cung kính mình trước kia. Ký ức quá xa xưa giống như một sợi khói, đắm chìm trong bức tranh màu xám trắng.
Nhưng từ trước đến giờ, ông ta vẫn luôn biết nên bày ra tư thái ngay ngắn thế nào, cũng giống như việc ông ta đã từng thành kính với Bạch Cốt Tà Thần lúc trước.
"Vậy thuộc hạ sẽ không quấy rầy giáo chủ đại nhân... Xin được cáo lui trước." Ông ta lên tiếng.
Trương Lâm Xuyên không nói gì.
Sau khi Lục Diễm hành lễ xong, liền cẩn thận phi hành ra bên ngoài.
"Chờ đã." Trương Lâm Xuyên đột nhiên lên tiếng.
Lục Diễm dừng lại.
Chậm rãi quay người: "Giáo chủ có gì sai bảo?"
Giờ khắc này ông ta vô cùng hối hận, vì sao mình lại tới địa cung? Vì sao lại có suy nghĩ tùy thời mà động? Đáng lẽ phải sớm tìm chỗ trốn đi giống như những Pháp vương khác, mai danh ẩn tích, đến khi những chuyện này kết thúc.
Đã ở chung với Trương Lâm Xuyên lâu như vậy, nhìn người này vẫn cứ như một đoàn u lôi, không chân thiết, lại cực kỳ nguy hiểm, sống sót tới bây giờ là do ông ta may mắn cỡ nào?
"Đừng căng thẳng." Trương Lâm Xuyên lại lần nữa trấn an, sau đó lên tiếng: "Còn nhớ bí pháp ta đã từng hứa sẽ cho ngươi không? Để ngươi có thể an toàn tiến vào thế giới U Minh, đi tìm vong thê."
Lục Diễm hoài nghi mình nghe lầm, vừa mừng vừa sợ nói: "Đương nhiên nhớ."
"Bây giờ, ngươi còn có thể đến gặp ta, khiến ta rất vui lừng, lẽ ra phải nên khao thưởng... Dù sao chúng ta cũng quen biết đã lâu!"
Ngữ khí của Trương Lâm Xuyên có mấy phần thân thiết, cong ngón búng ra, một sợi u điện liền nổ tung trên không trung, hiện ra một bản sách mỏng màu đen, bay đến trong lòng bàn tay Lục Diễm.
"Môn bí pháp này hẳn là có thể làm được."
Gã cười nói: "Ta đã suy tư thời gian rất dài, vừa rồi, lúc đang ngồi ở đây, đột nhiên có linh cảm sau cùng tràn tới."
Nếu như nói đây là thứ Trương Lâm Xuyên vừa nghĩ ra trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lục Diễm cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì ông ta hiểu rõ thiên phú về mảng đạo thuật của Trương Lâm Xuyên.
Sở dĩ Vô Sinh Giáo có thể phát triển được nhanh như vậy, đạo điển "Vô Sinh Kinh", "Vô Sinh Huyền Thuật" do một tay Trương Lâm Xuyên sáng tạo có công không nhỏ.
Nhưng ông ta lại càng tin rằng, môn bí pháp này Trương Lâm Xuyên cũng đã sớm hoàn thành. Chỉ là vào hôm nay mới đưa ra.
Ông ta tiếp nhận bản sách đen này, thành tâm nói: "Đa tạ giáo chủ hao tâm tổn trí!"
Lúc trước, ông ta dấn thân vào Bạch Cốt Đạo, về sau đầu nhập vào Trương Lâm Xuyên cũng chỉ vì muốn tìm kiếm vong hồn vong thê không biết đã về nơi nào? Ông ta chỉ biết rằng, vong hồn của thê tử mình không tiến vào nguyên trì, nhưng lại không biết người đang chịu khổ ở nơi nào. Mặc dù nói người chết như đèn tắt nhưng ông ta vẫn luôn có một tia chấp niệm.
Chỉ là ông ta vẫn luôn cho rằng, Trương Lâm Xuyên cũng giống như Bạch Cốt Tà Thần, chỉ biết lấy chuyện kia để làm mồi câu ông ta, bắt ông ta bán mạng. Ông ta đã sớm không còn hy vọng gì rồi, từ ngày phản bội Bạch Cốt Tà Thần, ông ta đã có suy nghĩ muốn dựa vào bản thân mình để tiến lên, hơn nữa vẫn luôn vì thế mà cố gắng. Quá trình phát triển Vô Sinh Giáo, cũng là quá trình ông ta không ngừng làm lớn mạnh bản thân mình.
Không nghĩ tới, vào lúc Vô Sinh Giáo sắp hoàn toàn hủy diệt, ông ta lại đợi được bí thuật mà Trương Lâm Xuyên đã cam kết.
Điều này khiến cảm xúc trong lòng ông ta ngổn ngang.
Trương Lâm Xuyên ngồi trên bảo tạo, chỉ lãnh đạm khoát tay áo: "Chúng ta không ai nợ ai."
Lục Diễm khom mình hành lễ: "Nguyện đại nghiệp của giáo chủ có thể thnafh, có thể gặp lại tại U Minh."
"Đúng rồi." Trương Lâm Xuyên lại nói: "Trước khi ngươi đến U Minh, nhớ tìm Nguyệt Thỏ giúp ta."
Nguyệt Thỏ của Vô Sinh Giáo bây giờ, chính là Thỏ Cốt Diện Giả trước kia của Bạch Cốt Đạo, cũng là người quen cũ của Lục Diễm.
Ông ta chỉ nói: "Được, giao chủ có gì phân phó nàng ta?"
Trương Lâm Xuyên nhàn nhạt nói: "Giúp ta giết nàng ta."
Cho dù Lục Diễm là một kẻ đã sớm nhìn thấu nhân tính, tự nhận bản thân là người lãnh huyết vô tình nhưng giờ khắc này cũng có chút sửng sốt.
Bởi vì Nguyệt Thỏ là người trung thành với Trương Lâm Xuyên nhất trong Vô Sinh Giáo.
Lúc trước, vì để giúp Trương Lâm Xuyên, thực lực không đủ nhưng lại dám đi tập sát Long Cốt Diện Giả. Những người đi theo Trương Lâm Xuyên phản bội Bạch Cốt Đạo đều có thứ mình muốn, duy chỉ có Nguyệt Thỏ là chỉ thuần túy trung thành với Trương Lâm Xuyên.
Ở thời khắc Vô Sinh Giáo gần như bị diệt bây giờ, toàn bộ cao tầng của Vô Sinh Giáo, chỉ còn mình nàng ta đau khổ chèo chống, duy trì chút tín ngưỡng ít ỏi cuối cùng cho Trương Lâm Xuyên.
Mà Trương Lâm Xuyên lại muốn giết chết nàng ta...
"Vì sao?" Lục Diễm biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Nàng ta trung thành tuyệt đối với giáo chủ."
"Đúng vậy, nàng ta trung thành tuyệt đối." Trương Lâm Xuyên lạnh nhạt nhìn ông ta, chỉ nói: "Đây chính là nguyên nhân."
Cái nhìn này khiến Lục Diễm không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Đi đi." Trương Lâm Xuyên khoát tay áo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận