Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1974: Người đi ngang qua đây cũng phải đoạn hồn (2)

Chương 1974: Người đi ngang qua đây cũng phải đoạn hồn (2)
Đi vào bên trong rồi, Khương Vọng chợt nghe thấy tiếng “keng keng keng keng”, là tiếng kim khí nào đó đang đập vào đá.
Hắn nắm kiếm, cẩn thận đi về phía trước, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy trên trời có một người, hai tay đang cầm một cây đao bổ củi không ngừng chém vào vách đá.
Khương Vọng có thể cảm nhận được, mỗi một đao mà người kia bổ xuống, sức mạnh trong thân thể đều chuyển động nổ tung, hầu như mỗi một đao đều dốc toàn sức.
Đao bổ vào vách đá, cũng phát ra tiếng va chạm kịch liệt… đó là nguồn gốc của những tiếng “keng keng keng keng” vừa rồi.
Điều khiến cho người ta cảm thấy sửng sốt chính là, rõ ràng người kia đã cố hết sức như vậy, trên vách đá vậy mà ngay cả một vết đao chém cũng không hề để lại.
Khương Vọng vô cùng chắc chắn, trên vách đá hai bên Đoạn Hồn Hạp này, cũng không có sức mạnh bảo vệ đặc thù gì, ít nhất thì những vị trí hắn nhìn thấy đều không có.
Nói cách khác, người đang dùng đao đốn củi chém vách đá này, đang dùng một cách thức gần như hoàn mỹ, nắm giữ sức mạnh của mình. Không ngừng chém vào vách đá, lại không làm tổn hại vách đá một chút nào.
Thật là tinh diệu!
Đại khái là cảm nhận được có người khác đến gần, âm thanh chém vách đá kia liền leng keng dừng lại, người đó lưng dán vào vách đá, nhìn chăm chú về hương Khương Vọng.
Đó là một thiếu niên lang khuôn mặt vẫn mang nét trẻ thơ, nhưng ánh mắt kiên nghị.
Khương Vọng đương nhiên nhớ được, Lâm Tiện khiến cho người ta kinh diễm ở Hoàng Hà Hội.
Lâm Tiện nói rằng “Dung quốc quả thật rất nhỏ, nhưng lòng ta rộng lớn” kia!
Y vậy mà lại đến Đoạn Hồn Hạp ít ai lui tới này để luyện đao sao?
“Khương Vọng?” Lại là Lâm Tiện lên tiếng trước.
Khương Vọng ngược lại có hơi kinh ngạc, hắn đã cải trang bằng áo choàng ma y này rồi, mặt cũng không lộ ra, vậy rồi mà Lâm Tiện cũng nhận ra được sao?
“Làm sao ngươi biết là ta?” Hắn hỏi.
Lâm Tiện nắm lấy thanh đao bổ củi kia, phiêu nhiên hạ xuống, đáp xuống trước người Khương Vọng, cách một khoảng ước chừng ba mươi bước.
“Ta nhận ra kiếm của ngươi.” Y nói: “Mặc dù không có cơ hội giao thủ cùng với ngươi… Nhưng ta đã quan sát ngươi rất lâu.”
Thiên kiêu trẻ tuổi của Dung quốc, ở trên Quan Hà Đài, quan sát thiên kiêu trẻ tuổi của Tề quốc rất lâu.
Lời này tự nó mang một loại cảm giác bi tráng.
Dung quốc vì sao yếu, Tề quốc vì sao mạnh.
Nhưng từ lúc bắt đầu, y liền xem thiên kiêu Tề quốc dự thi kia là đối thủ, từng bước tiến về phía trước, muốn giúp quốc gia mình một lần khiến người khác kinh ngạc, muốn thay Dung quốc đòi về tiếng nói, muốn tranh được một tia hy vọng…
Nhưng mà, người kia ngay cả cửa ải của Xúc Mẫn Hạ quốc cũng chẳng thể vượt qua.
Ngay cả Trường Tương Tư vẫn còn ở trong vỏ mà cũng nhận ra, đúng là y đã quan sát rất lâu.
“Vậy là…” Khương Vọng nói: “Hôm nay ngươi muốn giao thủ với ta sao?”
Lâm Tiện trầm mặc một lát, lên tiếng: “Ta không phải là đối thủ của ngươi.”
Đối với người tuổi trẻ này mà nói, đây chắc chắn là một câu rất khó nói. Dù sao thì từ lúc bắt đầu được bồi dưỡng, đã xem thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Tề quốc là địch thủ giả tưởng.
Nhưng người đó quá mạnh, bước tiến quá xa, một kiếm tuyệt đỉnh trên Quan Hà đài, có lẽ đến nay, vẫn cảm thấy không thể đuổi kịp.
Giống như Đoạn Hồn Hạp này, nhìn không thấy điểm cuối.
Hu hu hu.
Tiếng gió thổi qua Đoạn Hồn Hạp, giống như đang khóc.
Trong tiếng gió thổi xuyên qua hạp, Khương Vọng không nói. Nếu đối phương đã không có ý tứ giao thủ, hắn cũng sẽ không chủ động tìm người đó kiếm phiền toái.
“Ngươi muốn vào sao? Ta nhường đường cho ngươi.” Lâm Tiện dứt lời, nghiêng người sang một bên.
“Cảm ơn.” Khương Vọng hơi hơi gật đầu, thể hiện sự tôn trọng.
Đi ngang qua người Lâm Tiện, nâng kiếm đi vào trong.
Lâm Tiện dường như có chút sửng sốt, y nắm chặt đao bổ củi trong tay, có một chút áy náy không biết phải làm gì.
Y chủ động yếu thế nhường đường, đương nhiên là để tránh chuyện phân tranh.
Nhưng trong lòng thật ra đã chuẩn bị xong chuyện Khương Vọng không bỏ qua cho mình.
Không vì gì khác, Khương Vọng hiện tại rõ ràng đang ở trạng thái mất tích, Tề quốc đang dùng lý do này, dùng danh phận chính nghĩa, kịch liệt khiển trách Cảnh quốc, cũng vì thế mà tạo nên chiến trường Tinh Nguyệt nguyên.
Mà Khương Vọng lại vẫn còn sống, thậm chí còn vui vẻ sống ngay tại Đông vực.
Lúc này Khương Vọng xuất hiện tại Hoàn Hồn Hạp, có thể giết y để diệt khẩu hay không?
Giết Lâm Tiện y, đối với thiên kiêu Tề quốc mà nói, cũng sẽ không phải chịu bất kỳ hậu quả nào. Hơn nữa chém giết thiên kiêu Dung quốc, chèn ép Dung quốc, lại phù hợp với lợi ích của Tề quốc.
Nhưng Khương Vọng lại không làm gì cả…
Không chỉ không ra tay, ngay cả nhục nhã, khinh thường y đều không làm, chỉ dùng thái độ đoan chính cảm ơn một tiếng.
Điều này lại khiến cho y luống cuống.
“Đúng rồi.” Đi vào trong mấy bước, Khương Vọng tạm dừng lại: “Tình hình hiện tại của ta cần phải bí mật, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ giữ bí mật. Mặc dù hiện tại để cho Cảnh quốc biết cũng không có chuyện gì, nhưng ít đi một chút phiền toái cũng là chuyện tốt…”
“Được.” Lâm Tiện gật đầu nói.
“Ta tin ngươi.” Khương Vọng cười, cũng không quay đầu lại.
Lâm Tiện nhìn cái bóng cô độc của hắn tiến bước vào trong hạp, rũ mắt.
Chính là một người có thực lực như vậy, còn có thể không nóng nảy, không kiêu ngạo, mới khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Khí thế đại quốc, đúng là ép đến mức người khác không thở nổi.
Y thường xuyên đến Đoạn Hồn Hạp luyện đao, mỗi lần đều chém xuống 9999 đao, muốn làm được mỗi một đao chém xuống đều dùng hết sức, chém vào vách đá lại không làm tổn hại vách đá.
Hôm nay chỉ hoàn thành một nửa, nhưng y đã không còn tâm trạng để tiếp tục nữa.
Mang theo đao đốn củi của mình, chán nản đi ra ngoài.
Bởi vì y lại lần nữa ý thức được, “cái cây” mà y từng xem là mục tiêu này, có thể hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào đốn xuống được.
Củi không có, mà cá cũng không.
Không thu hoạch được gì, lẻ loi quay về.


Khương Vọng một mình đi vào trong, Lâm Tiện có thể luyện đao ở Đoạn Hồn Hạp, không hề khiến cho hắn kinh ngạc.
Thân quốc ước chừng là một thế lực gần Đoạn Hồn Hạp. Đương nhiên, những thế lực như Đông Vương Cốc, Thân quốc, Khúc quốc đều không quá xa Đoạn Hồn Hạp.
Chẳng qua ở đây cũng không có tài nguyên gì đáng kể, cho nên cũng chưa từng nghe thấy có tranh chấp gì lớn.
Lại bởi vì hiểm trở nên cũng ít người lui tới.
Chỗ này đúng là một nơi tu hành tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận