Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2236 - Vĩnh viễn không thể quên (4)



Chương 2236 - Vĩnh viễn không thể quên (4)




Chương 2236: Vĩnh viễn không thể quên (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kiếm này sinh kinh động tận trời, động thì đất nứt, vì “sát” mà sih, không thôn phệ hết hồn mệnh không chịu thôi.
Đây là thuật cấm kị trong thời đại phi kiếm!
Cho dù là cường giả kế thừa kiếm thuật đỉnh cao nhất như Yến Xuân Hồi, cũng phải dùng từ “hung kiếm” để hình dung thuật này.
Bởi vì gã liều mạng tranh công, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà với thực lực của gã gần như không thể hoàn thành, nên mới đặc biệt ban cho.
Yến Xuân Hồi đã nhắc nhở gã “không phải đường cùng không được dùng đến”
Phương Hạc Linh tu tập môn kiếm thuật này đã lâu lắm rồi, hoàn toàn có thể hiểu được lời nhắc nhở này.
Môn kiến thuật này, tàn mình trước rồi mới tàn người.
Hoàn toàn đã đi tới con đường tà đạo, là sản phẩm cấp tiến nhất, lệch lạc nhất trong thời đại phi kiếm, thậm chí có thể gọi là “di họa” của thời kỳ phi kiếm.
Nhưng Phương Hạc Linh gã có lựa chọn nào khác sao?
Đâu phải tất cả công pháp mạnh đều không quan tâm đến thiên phú.
Kiếm điển vong ngã đứng trên đỉnh cao nhất của thời đại phi kiếm, dù Yến Xuân Hồi có chịu truyền thụ, nhưng với chút thiên tư ấy, gã có thể học được sao?
Không chỉ một lần Phương Hạc Linh tự nhắc nhở mình không thể vận dụng Tàn Kiếm thuật một cách bừa bãi.
Gã hiểu rất rõ sự hung hiểm của môn kiếm thuật này.
Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy nam tử xõa tóc này, gã lập tức thôi động thần thông Hận Tâm, rút ra Oan Tâm Chủy, thân kiếm vừa rời khỏi vỏ đã vang lên một tiếng kiếm minh hung lệ!
Gã kéo dài hơi tàn sống tiếp quãng đời còn lại chính là vì người này!
Vào đúng lúc này, vào đúng lúc này.
Trương Lâm Xuyên…. Trương Lâm Xuyên…. Trương Lâm Xuyên!
Phải cho ngươi thấy nỗi hận của ta!
Phương Hạc Linh chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh đến thế, cảm giác sức mạnh bành trướng chảy xiết trong cơ thể.
Dường như cả mảnh thiên địa này cũng run rẩy.
Nỗi đau đớn tận tim khi khởi động thần thông kia lúc này cũng là một loại khích lệ khác.
Thần hồn của gã đang run rẩy!
Tất cả mọi thứ vừa mới giãy giụa ra kia đều muốn thiêu đốt thân thể gã.
Chí ít là trong hiệp này..
Trương Lâm Xuyên!
Ngươi phải nhìn ta!
Hai mắt Phương Hạc Linh đỏ ngầu, lúc này gã chỉ thấy một người kia.
Sau đó, gã thấy.
Người kia lẳng lặng nhướn mắt, quăng tới một cái.
Chỉ một ánh mắt thôi.
Đó là một ánh mắt bình tĩnh, có thể nói là ôn hòa, nhưng lại xa cách, đạm mạc.
Hắn ta không có bất mãn gì với thế giới này, nhưng thế giới này cũng không có liên quan gì tới hắn ta.
Ánh mắt này, kiểu thế.
Như một ngọn núi đè xuống.
Thân nặng nề vô hạn.
Tâm nặng nề vô hạn.
Phương Hạc Linh cảm giác như mình dang chìm trong vực sâu vô hạn.
Chìm mãi chìm mãi, chìm vĩnh viễn.
Không một điểm nào có thể mượn lực.
Cũng không nhìn thấy bất luận khả năng gì mà có thể dừng rơi.
Tiếng kiếm reo bén nhọn hung lệ trong thân thể lại im bặt.
Rõ ràng là sức mạnh mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không dùng ra được.
Sức mạnh vốn dĩ đã sôi trào trong thân thể, vậy mà cũng bị định trụ, không cách nào tiếp tục xông ra!
Chỉ có thể đứng im trong không gian đó.
Hồn, xương, thịt, máu của gã, cứ bị vây trong một bước tách rời đó một cách quẫn bách.
Lùi lại một bước, một kiếm này sẽ biến mất, làm sao cam tâm cho được?
Tiến lên một bước, kiếm này có thể rèn đúc thành hình, nhưng lại giết không ra.
Phương Hạc Linh có thể cảm giác được một cách rõ ràng, thân thể mình bị một sức mạnh vô hình phong tỏa. Cảm giác này…. giống như tất cả lỗ chân lông trên thân thể gã đều bị bịt lại, túi da biến thành một nhà tù ấy.
Bởi vậy mà chính thân thể gã hình thành một không gian hoàn toàn bịt kín, vây nhốt tất cả sức mạnh liên quan đến Tàn Kiếm thuật của gã trong đó.
Rõ ràng gã đang liều mạng, rõ ràng gã đang dốc hết tất cả sức mạnh… nhưng thậm chí tất cả sức mạnh của gã còn không thể rời khỏi thể xác của mình.
Gã còn đang vọt lên phía trước, nhưng chỗ dựa mạnh nhất của gã vẫn còn đang bị vây trong thể xác!
Tựa như một kiếm khách đã xông về phía kẻ địch chuẩn bị đánh ra một kiếm sinh tử cuối cùng, nhưng kiếm của gã vẫn nằm trong vỏ, không nhổ ra được!
Đây là… sức mạnh gì?
Chênh lệch gì thế này?
Gã hiểu, mình đã thảm bại, nhưng thậm chí gã còn không biết mình bị áp chế thế nào!
Một khi tuyệt vọng nảy sinh thì không thể dừng, nó sẽ tiếp tục lớn lên đến vô hạn.
Loại tuyệt vọng này, gã đã từng lãnh hội qua.
Đây là Trương Lâm Xuyên sao?
Đây chính là Trương Lâm Xuyên sao?
Phương Hạc Linh hoảng hốt nhớ lại, trong ánh sét dữ dằn, thành chủ Lâm Phong thành Ngụy Khứ Tật rơi xuống khỏi trời cao, mà ánh chớp lại chiếu rọi nam nhân này bình tĩnh đeo mặt nạ bạch cốt lên mặt.
Gã sẽ không quên, khi ấy gã đã bị loại cường đại kia cổ vũ, đã khâm phục sức mạnh lãnh khốc kia…
Mà vừa vặn, sức mạnh lãnh khốc này lại nổ ra một đoàn lôi quang, mang theo phụ thân của gã.
Trước mặt gã là… vô số cái xác chết cháy đổ xuống.
Vĩnh viễn không thể quên.
“A! Ô!”
Phương Hạc Linh khàn cổ họng gào khan mấy tiếng vô nghĩa mà chính gã cũng không hiểu mình đang gào cái gì, chỉ là một cảm xúc chèn ép không chỗ nào phát tiết thúc giục gã phải gầm lên.
Giống như một con thú bị nhốt, như một con chó bị thương.
Gã là con chó bị thương bị nhốt trong lồng, nhưng gã cũng muốn nổi điên, cũng muốn gào thét, cũng muốn chiến đấu.
Sức mạnh lớn nhất của gã đang bị áp chế trong cơ thể, Tàn Kiếm thuật chỉ dừng bước ở túi da.
Nhưng giữa các ngón tay đã nắm lấy hàn quang.
Gã nhảy lên thật cao.
Gã còn có chủy thủ, còn có nắm đấm, còn có răng…
Đâu phải gã không có gì.
Trái tim đau khổ lại càng thêm đau khổ.
Con mắt đỏ ngầu lại càng sẫm thêm màu máu.
“A!”
Gã gần như gào lên điên cuồng, nhưng không có một âm tiết hoàn chỉnh nào.
Thế giới này chính là màu đỏ như máu.
Mà chính gã, lại tái nhợt như một đống xương.
Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!
Phẫn nộ và cừu hận của gã đang thiêu đốt điên cuồng.
Nhưng một cái tay thò tới dò xét, đặt trước mi tâm của gã, ấn gã dừng lại.
Như một con diều hâu bổ nhào vào con gà con.
Thậm chí gã còn thấy rõ được quá trình kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận