Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3370. Vô duyên không cầu (2)



Chương 3370. Vô duyên không cầu (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Hiện tại xem ra, kẻ này cũng là một trong những người âm thầm bố cục ván cờ Thần Tiêu bí tàng." Lộc Tây Minh phỏng đoán: "Nhưng với thực lực mà hắn ta thể hiện ra thì không thể nào. Trừ phi... Cái gọi là Vô Diện Thần thật sự là thần linh cổ xưa, hiện giờ vẫn đang trong quá trình khôi phục, cho nên mới có thủ đoạn hơn xa thực lực hiện tại? Như thế cũng giải thích được vì sao hắn ta không để ý đến sức mạnh tín ngưỡng này, bởi vì đối với một thần linh cổ xưa đã từng có quá khứ huy hoàng mà nói chút lực tín ngưỡng này cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Chỉ cần một phần dùng làm chất dẫn cháy, để tro tàn bừng lửa là được."
Kỳ thật còn có một loại khả năng, chính là phía sau Vô Diện Thần này vẫn còn tồn tại một thế lực nào đó, Thần chỉ là kẻ ngụy trang. Nhưng những thế lực tham dự trận tranh đoạt này đã có Cổ Nan Sơn, Hắc Liên Tự cộng thêm ba vị lãnh tụ đại vực phía dưới Thái Cổ hoàng thành, những thế lực to lớn ẩn tàng kia không thể nào có hành động thiếu suy nghĩ được.
Hổ Thái Tuế ngước mắt: "Hiện giờ, ta càng lúc càng hiếu kỳ, kia là thứ gì. Cái gì mà cổ xưa hay không cổ xưa, thời gian chỉ mang đến cho kẻ yếu sự mục nát! Thần linh tồn tại từ xưa đến nay, có thể khiến chúng ta kiêng kỵ có thể có mấy người?"
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Chân yêu Chu Huyền: "Khu vực dưới tay ngươi có nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái như thế, nhìn khắp Yêu giới cũng không mấy khi thấy, ngươi thật sự không biết gì sao?"
Chu Huyền miễn cưỡng nói: "Sài A Tứ trước giờ không có điểm gì khác thường, Vô Diện Giáo này cũng chỉ mới quật khởi gần đây..."
"Đi đi." Chu Ý lạnh lùng đánh gãy lời giải thích của bà ta, kẻ yếu giải thích cũng chẳng có tác dụng gì.
Vị Thiên Chu nương nương này chỉ lên tiếng: "Mặc kệ là hắn ta dùng cách nào đi vào đó, làm sao lừa gạt được bố trí của Thần Tiêu đại tổ nhưng sớm muộn gì thì cũng phải ra ngoài. Chúng ta đều đang ở đây không phải sao? Cổ Thần cũng không phải chưa từng chết qua, huy hoàng đã từng không thể kéo dài, mấy ngàn mấy vạn năm về sau sao có tư cách quật khởi? Thế gian sợ không có đạo lý thế này."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiền Pháp Duyên cùng Kỷ Tính Không cũng là người cuồng tín. Đối với kẻ được gọi là thần linh viễn cổ kia cũng tồn tại kính sợ nhất định nên không tham gia vào cuộc thảo luận này, chỉ là không mặn không nhạt thảo luận về tính chính thống của Phật môn nhà mình.
Mà trong âm thầm, đang diễn ra một cuộc đối thoại thế này
"Xem ra yêu ma tâm cực nghiệt của hắn ta sắp không thể áp chế được nữa rồi, cho nên mới cần dùng tiểu yêu để phát tiết sát ý."
"Chưa chắc, hắn ta bá đạo đã quen, bắt Chu Huyền, đè Khuyển Ứng Dương không phải cũng là vì như thế sao?"
"Viên Tiên Đình kia mới thật sự là bá đạo, Hổ Thái Tuế là kẻ tâm tư thâm sâu, hắn ta đã chịu dừng tay rồi, chỗ bố trí mấu chốt của Tử Vu Khâu Lăng ở đây có lẽ là nằm trên người Vũ Tín hoặc là Chu Tranh kia."
"Sao không phải là Hùng Tam Tư?"
"Hùng Tam Tư này càng thần bí thì càng là kẻ ngụy trang."
"Theo ngươi thấy, hắn sắp thành công rồi?"
"Cũng chưa chắc. Có điều, thành hay bại phải xem thiên thời địa lợi nhân hoà, có khi chỉ ở trong một ý niệm, ngươi nói đúng không?"
Hổ Thái Tuế vẫn muốn kết hợp ba tộc Nhân, Yêu, Ma thành một thể, làm trái lý lẽ thiên địa để thành tựu đạo khu hoàn mỹ nhất trên đời... Dùng cái này để vượt qua đỉnh cao nhất. Điểm này thế tục không biết nhưng với vài tồn tại mà nói thì nó đã sớm không phải là bí mật.
Đương nhiên, một bộ phận "biết" được chuyện này, lại trở thành một phần của bí mật.
...
"Ngươi cảm thấy Hùng Tam Tư đang giữ bài tẩy gì?"
Bên trong vùng đất Thần Tiêu cũng có âm thanh đang thảo luận về Hùng Tam Tư.
Giọng điệu ôn hòa, con mắt từ bi... Thử Già Lam trên đầu có khắc hoa văn hắc liên đang đi dưới bóng cây đột nhiên có vẻ yên tĩnh tường hòa.
Bên cạnh là Lộc Thất Lang tiêu sái đi thẳng, mắt nhìn thẳng: "Nếu như ngươi muốn chết thì cứ việc ra tay với ta."
"Lộc công tử hiểu lầm ta sâu nặng rồi! Đừng nghe họ Dương kia nói bậy, Cổ Nan Sơn bọn chúng đã quen với việc gạt người rồi... Hắc hắc." Trước làn gió lạnh thấu xương, Thử Già Lam tán đi pháp ấn trên tay trái: "Vì sao công tử lại đi nhanh như vậy, ven đường cũng không tìm kiếm thử xem, không sợ bỏ lỡ đầu mối gì sao?"
"Ta tìm manh mối không dựa vào con mắt. Nên có tự có, vô duyên không cầu." Lộc Thất Lang nói: "Ví dụ như ngươi rõ ràng không sợ ta sao phải giả vờ như sợ ta?"
"Linh Cảm Vương nha, ta hiểu, ta hiểu." Thử Già Lam nói: "Ngươi thấy Hùng Tam Tư thế nào?"
"Hình như ngươi rất hứng thú với hắn... Hắn là một trong những mục đích của chuyến đi này của ngươi?" Lộc Thất Lang sải bước tiến lên, rõ ràng là giọng nghi vấn nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn ta đang khẳng định.
"Sao có thể, tính tình Hổ Thái Tuế thối như vậy, ai dám dây vào?" Thử Già Lam cười ha hả: "Hình như vừa rồi ngươi phát hiện được gì đó trên người Thái Bình quỷ sai?"
"Không bằng nói thử phán đoán của ngươi về Sài A Tứ xem, hoặc là nói, ngươi phát hiện cái gì? Ta thấy ngươi âm thầm nhìn hắn mấy lần, trên người hắn có cái gì hấp dẫn ngươi sao?" Lộc Thất Lang nói khẽ: "Ngươi ta kỳ thật không có xung đột về lợi ích, hẳn là mục tiêu cũng không giống nhau... Cứ xem như đang trao đổi tình báo đi."
"Sài A Tứ rất tự tin, hắn nắm chắc có thể đánh bại được tất cả chúng ta. Loại tự tin kia của hắn không thể giả vờ được mà là có cơ sở vững chắc. Tựa như Vũ Tín, cho dù là đứng tại bên cạnh Hùng Tam Tư cũng hầu như không thể giấu được vẻ chột dạ." Thử Già Lam không từ chối, chậm rãi nói: "Ở trong ngực hắn ta đang ẩn giấu thứ gì đó, có lẽ là một cái kính hộ tâm. Vật kia chính là thứ hắn dựa vào, dù cho giằng co với ai hắn cũng luôn sờ ngực theo bản năng..."
Thử Già Lam nói, thanh âm cũng dần biến mất.
Bởi vì cành khô lá héo dần thưa thớt, đường dài vẫn không thể thấy điểm tận cùng. Phật cùng Linh Sơn của hắn ta đều đang ở rất xa, càng ngày càng xa, lại không thể quay lại. Mà trong một nháy mắt nào đó, hắn ta hoảng hốt nhìn thấy, Lộc Thất Lang đang đi bên cạnh ——
Vị quý công tử tiêu sái đến từ Thần Hương Hoa Hải, trên mặt bỗng dưng đầy nếp nhăn, tóc xanh trở nên bạc trắng, lưng còng xuống, dáng vẻ già nua giống như... Vừa sải bước qua thời gian dài dằng dặc! Hết chương 3370.



Bạn cần đăng nhập để bình luận