Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2850 - Ngày Hỉ (2)



Chương 2850 - Ngày Hỉ (2)




Chương 2850: Ngày Hỉ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng đặc biệt mời Lý Phượng Nghiêu làm phượng nương, chỉ để hỗ trợ Thập Tứ, khiến nàng không cảm thấy ủy khuất. Bằng không, hắn ta thà kêu Trọng Huyền Tín làm loan lang.
Xét về gia cảnh, tài năng, ngoại hình, tu vi, tất cả mọi mặt, ngay cả ở Lâm Tri, thủ đô của Đông quốc, cũng không có nhiều nữ tử có thể so sánh với Lý Phượng Nghiêu.
Có Lý Phượng Nghiêu trấn tràng, chắc chắn tân nương sẽ không có chút ủy khuất nào.
Đội ngũ đón dâu vô cùng hưng phấn, cực kỳ hung hăng kia, khi nhìn thấy Lý Phượng Nghiêu, từ trên xuống dưới, khí thế đều suy yếu đi ba phần.
Hôm nay là phượng nương, không thể quá lạnh lùng, vì thế trên mặt nàng cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng cái loại uy phong từ trong ra ngoài như vậy, lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
Khương Vọng xông qua thải môn, đè ép Dịch Hoài Mẫn, cỡ nào tài trí, cỡ nào uy phong, nhưng khi nhìn thấy Lý Phượng Nghiêu, cũng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tên Trọng Huyền Béo kia không nói trước phượng nương là ai, Lý Long Xuyên hôm nay cũng không hé răng nói gì, hắn ta thân là loan lang bận tới bận lui, cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, còn cứ tưởng Lý Phượng Nghiêu tới trễ sẽ trực tiếp tới Bác Vọng hầu phủ dự tiệc cơ.
Lấy tập tục thịnh hành ở thành Lâm Tri, nhất là trong các hôn lễ danh môn, loan lang và phượng nương luôn phải giao phong mấy lần, để thể hiện sức lực của hai bên tân lang và tân nương, cho thấy đây là một cuộc hôn sự môn đăng hậu đối.
Xưa này văn đấu võ đấu đều có.
Nếu không, làm sao có thể xuất hiện điềm lành thanh loan tử phượng?
Nhưng Khương Vọng thật sự không biết so trí đấu dũng với Lý Phượng Nghiêu như thế nào, luôn cảm thấy bản thân thấp hơn mấy phần.
Sau khi ở cùng Lý Long Xuyên, người sợ hãi Lý Phượng Nghiêu như hổ, và Hứa Tượng Càn, người sớm đã bị Lý Phượng Nghiêu đánh đến phục trong một thời gian dài, khi đối mặt với Lý Phượng Nghiêu, khí thế ban đầu vốn đã không đủ… đều trách mấy tên công tử vô dụng này!
Lý Phượng Nghiêu rất thoải mái và tự nhiên, thu liễm khí chất từ chối người khác từ ngoài cả ngàn dặm thường ngày của mình lạ, vô cùng thích thú nhìn Khương Vọng: “Ta tới để khảo nghiệm ngươi.”
Đội ngũ đón dâu trở nên vô cùng yên tĩnh.
Lý Long Xuyên, Yến Phủ và Ôn Đinh Lan đều tập trung tinh thần, Trọng Huyền Thắng cũng cố gắng hết sức trợn to hai mắt.
Khương Vọng quả quyết chắp tay, khom người nói: “Vừa rồi ta ở bên ngoài đã đùa giỡn xiếc khỉ cả nửa ngày, lại còn uống mấy bình ngũ vị kia, uống đến nỗi cả người choáng váng, bụng dạ đánh lộn… Phượng Nghiêu tỷ tỷ. Thủ hạ lưu tình a.”
Lý Phượng Nghiêu lẳng lặng nhìn hắn một lúc.
Nhìn đến nỗi khiến người xem cũng thổn thức rồi.
Đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, băng tuyết tan chảy: “Được, ngươi thông qua rồi.”
“Hả? Thế đã thông qua rồi?” Lý Long Xuyên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, hoặc cũng có thể ỷ vào việc hôm nay ngày trọng đại, cảm thấy gia tỷ cũng ôn nhu rất nhiều,
Hắn ta ở trong đội ngũ hét ầm lên: “Hắn đã khảo thí cái gì đâu, tân nương tử để tỷ trấn giữ cửa ải cuối cùng, tỷ không thể làm việc không phân công tư a!”
Lý Phượng Nghiêu mỉm cười nhìn về phía hắn ta: “Vừa rồi thứ ta khảo nghiệm Khương Vọng, là khảo nghiệm lễ mạo, bây giờ ta sẽ khảo nghiệm ngươi cái khác.”
“Không phải, liên quan gì đến đệ.” Lý Long Xuyên vừa nói chuyện vừa co rụt lại phía sau: “Đệ cũng đâu phải loan lang…”
Lý Phượng Nghiêu chỉ nói: “Lại đây.”
Lý Long Xuyên vốn nổi tiếng với chủ nghĩa anh hùng, há có thể có thể đánh mất bản sắc của mình trước mặt nhiều người như vậy? Ngay lập tức khều người bên cạnh một cái: “Các ngươi đừng có ngăn ta, để ta qua đó!”
Đám người ăn ý tránh ra.
Hắn ta liền khí thế sôi sục mà bước ra ngoài: “Thi liền thi, Lý Long Xuyên ta nào có sợ gì?”
Một thân thắt lưng ngọc bội, một đôi mắt sắc bén, một cỗ khí thế một mình hành tẩu.
Lý Phượng Nghiêu cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ nhẹ giọng nói với Khương Vọng: “Các ngươi đi vào trước đi, đừng bỏ lỡ giờ lành, để ta trò chuyện với Long Xuyên một lúc là tốt rồi.”
Đội ngũ đón dâu vui vẻ tràn vào tòa khuê lâu này.
Bất kể là Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng hay là Yến Phủ, không ai thèm nhìn Lý Long Xuyên một cái.
Dĩ nhiên lỗ tai ai cũng dựng cực cao, ai cũng không bỏ qua được thanh âm ở phía sau lưng, người giỏi về nhĩ thức như Võ An Hầu, thậm chí còn khuếch đại giọng nói của vị họ Lý nào đó trong khuê lâu vài lần –
“Vừa rồi nhiều người, là đệ không đúng. Tỷ à, hôm nay là ngày đại hỷ mà.”
“Ha ha ha ha…”
Trong hương lâu Dịch phủ, đám người cười phá lên.
Cực kỳ vui mừng.

Trước khi Thập Tứ lần đầu cởi xuống khơi giáp, khó có ai có thể tưởng tượng được, hộ vệ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Trọng Huyền Thắng, luôn chắn trước mặt Trọng Huyền Thắng khi gặp nguy hiểm kia, lại là một cô gái nhìn có vẻ nhu nhược như vậy.
Thanh tú lại rụt rè.
Nàng ấy xóa mờ sự nữ tính, xóa đi sự mềm yếu, dùng một bộ áo giáp, bảo vệ mình và Trọng Huyền Thắng.
Nàng ấy che giấu mọi sự rụt rè và sợ hãi của mình, chỉ để lại bản lĩnh sắt thép và sự kiên cường.
Hôm nay, nàng ấy vẫn giấu mặt.
Chỉ là đổi từ mũ sắt, thành một mảnh lụa đỏ.
Giấu đi sự mong chờ và thẹn thùng của mình.
Không có bộ áo giáp cứng, nàng ấy vẫn không hề cảm thấy hoảng sợ.
Một chiếc khăn voan mỏng manh, vậy mà lại mang đến cho nàng ấy một loại cảm giác rất an toàn.
Áo giáp là lá chắn cho cơ thể, còn yêu, lại có thể xây dựng nên pháo đài trong lòng.
Nàng ấy đương nhiên nghe thấy tiếng của người chủ hôn, nghe thấy lời dặn dò của nghĩa phụ, nghe thấy tiếng đám người vô cùng náo nhiệt, mọi người đang cười nói ồn ào.
Nhưng nàng ấy chỉ cảm nhận được tay của mình.
Đôi tay đã quen cầm trọng kiếm của mình, được một bàn tay to rất dịu dàng nắm lấy, dẫn đi.
Nàng ấy có lõ đã quên mình đang ở đâu, phải đi đâu, nàng ấy chỉ biết là đi cùng hắn ta, đi cùng hắn ta là được rồi.
Thắng ca nhi rất thông minh, Thắng ca nhi sẽ không lạc đường.
Cứ đi như vậy, đến khi có người trêu chọc: “Còn không nỡ buông tay sao?”
Thắng ca nhi lập tức cãi lại: “Đổi lại là ngươi, ngươi nỡ chắc?”
Hắc hắc.
Nàng ấy mặc dù không lên tiếng, nhưng lại nắm chặt bàn tay to của Trọng Huyền Thắng một lúc, cho thấy sự ủng hộ. Sau đó mới buông tay, ngồi vào cỗ kiệu… Tỷ tỷ Lý gia đi cùng nàng ấy.
Thật tốt.
Nàng ấy vẫn cảm thấy thế giới này coi như không tồi, chỉ cần đi theo bên cạnh Thắng ca nhi, đi đâu cũng đều giống nhau.
Nhưng hiện tại cảm thấy, thật tốt.
Vạn vật trên thế gian, rất đáng yêu.
Nàng ấy rất yêu thế giới này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận