Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 886: Phòng ở trong phòng

Chương 886: Phòng ở trong phòng
Thì ra tên của mình bị "Mượn" là loại cảm giác này.
Khương Vọng suýt đã khụ ra tiếng, cũng may là ngừng lại kịp.
"Phòng Bính chữ Thiên." Chưởng quầy trung niên lại cúi đầu nhìn nhìn, sau đó có chút ngượng ngùng mà nói: "Ngài là bằng hữu của hắn, có thể hỗ trợ tính tiền một chút không? Hắn chỉ thuê phòng một ngày, nhưng đã ở ba ngày rồi."
Còn về chuyện vì sao Hướng Tiền chỉ tốn tiền phòng một ngày mà lại có thể ở ba ngày mà không bị đuổi đi... Người thường sao có lá gan đuổi cổ tu sĩ siêu phàm ra ngoài.
*.. Đã gây phiền toái cho ngươi" Khương Vọng rất xấu hổ mà lấy ra một ít Đao tệ thanh toán nợ.
Đao tệ Tề quốc có thể sử dụng rộng rãi ở toàn bộ Đông vực.
Thật ra vàng bạc đều có thể dùng ở các nơi, nhưng trong hộp trữ vật của Khương Vọng không có chuẩn bị quá nhiều, vẫn nên giữ lại để sau khi ra khỏi Đông vực lại sử dụng.
Rốt cuộc vật lưu thông cấp bậc hiện tại hắn tiếp xúc đều là đạo nguyên thạch.
Tới bên ngoài cửa phòng, Khương Vọng cũng không gõ cửa, mà trực tiếp chấn mở chốt cài, đẩy cửa đi thẳng vào.
Quả nhiên, Hướng Tiền đang nằm dài trên giường, cắm đầu mà ngủ.
Nhìn dáng vẻ này là biết ba ngày cũng không nhúc nhích khôi ổ chăn.
Đương nhiên Khương Vọng biết rõ, chỉ cần mình lộ ra địch ý thì Hướng Tiền sẽ lập tức bừng tỉnh.
Nhưng điều này không thể chứng minh Hướng Tiền cảnh giác đến mức nào, chỉ là do phi kiếm của y nhanh nhạy mà thôi.
Khương Vọng đi lên trước, thò một tay xốc chăn lên: "Phải đi rồi!"
Hướng Tiền choáng váng mà mở to mắt, vừa thấy là Khương Vọng thì lập tức nhắm lại.
"Không phải trời vừa mới tối sao? Ngủ tiếp một chút đi!"
Ban ngày ngủ, buổi tối cũng ngủ. Với y mà nói, bất kể đến nơi nào cũng là đổi một nơi để ngủ mà thôi.
Khương Vọng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, không có nói cái gì nữa. Hắn tùy tiện tìm một cái ghế dựa trong phòng rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đợt luyện tập buổi tối vào hôm nay.
Đã khai mở Nội Phủ, nhưng Thiên Địa Cô Đảo vẫn cần trông nom, có điều sau khi tu vi từ từ tăng trưởng, đã không cần tốn nhiều thời gian như trước nữa.
Mà thứ hắn tốn công nhiều nhất là nằm ở bên trong Nội Phủ.
Dọn dẹp thăm dò Nội Phủ vừa là trải nghiệm thăm dò bảo khố nhân thân, vừa là quá trình nhận thức chính mình.
Các bậc tiền bối có nói: "Nội Phủ giả, thân ở trong thân, phòng ở trong phòng"
Nhìn câu này có thể thấy được Nội Phủ mang ý nghĩa gì đối với người tu hành.
Trải qua khoảng thời gian "Dọn dẹp" này, Khương Vọng đã cảm nhận được hình dáng bí tàng của nhân thân, có khả năng khai quật ra vào bất cứ lúc nào.
Đối với tu sĩ Nội Phủ mà nói, hạt giống thần thông đương nhiên là theo đuổi tối cao.
Nhưng hạt giống thần thông có thể gặp không thể cầu, trong một trăm tu sĩ Nội Phủ Cảnh cũng chưa chắc có một người có thể hái được.
Đối với tu giả không có duyên với thần thông mà nói, khai quật bí tàng nhân thân chính là mục tiêu phấn đấu lớn nhất trong Nội Phủ Cảnh này. Mục tiêu trong giai đoạn hiện giờ của Khương Vọng cũng là bí tàng.
Trong quá trình tu hành, thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.
Khương Vọng mở bừng đôi mắt, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn như ngày hôm qua, cả tư thế ngủ của Hướng Tiền cũng chưa từng điều chỉnh.
Nếu dùng sự kiên trì này vào chuyện tu hành thì có lẽ tiểu tử này đã có thể tái hiện Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh...
"Thức dậy!" Khương Vọng hô.
Khương Vọng xác định tiếng quát này của mình đã đánh thức Hướng Tiền, bởi vì hô hấp của y hơi gián đoạn một chút.
Nhưng Hướng Tiền vẫn im lặng không lên tiếng, chắc là muốn giả bộ ngủ tiếp.
Khương Vọng không nói nhiều nữa, bấm tay bắn ra một đóa Diễm Hoa, để nó bay bổng trên đầu Hướng Tiền, sau đó lấy tốc độ cố định mà hạ xuống.
Hướng Tiền yên lặng trong chốc lát, biết không còn đường nào để giãy giụa tiếp, y lập tức lăn một cái rồi bò dậy, tài tình mà tránh đi đóa Diễm Hoa kia.
Nhìn y như chưa từng xảy ra chuyện gì, không buồn rửa mặt mà nói thẳng: "Đi thôi!"
Lúc ấy, khi Khương Vọng tới Tề Quốc thì đã ngang qua Trường Hà, từ Ốc Quốc, Quý Quốc, Hữu Quốc... Đi thẳng một mạch đến Tê Quốc.
Thật ra là cố ý vòng qua Cảnh Quốc, cứ đi băng băng ngang qua Trung vực thiên về hướng Bắc.
Đạo môn ở Cảnh Quốc có ba mạch cùng tồn tại, chẳng khác nào là trung tâm của tất cả các quốc gia phụ thuộc Đạo môn. Lúc trước Khương Vọng mới từ Trang Quốc chạy ra, theo bản năng muốn tránh nó xa một chút.
Thật ra trước kia nếu hắn quen thuộc lộ tuyến thì đã thuận theo Trường Hà đi thẳng xuống, từ đường sông đi đến gần Hạ Quốc ở Nam Vực, lại đi lên Bắc đến lãnh thổ Tề quốc, ngược lại sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Lúc này Khương Vọng rời khỏi Tể Quốc để trở về, lại phải đi vòng tránh đi Hữu Quốc, tận lực không tiếp xúc với quốc sư Triệu Thương giấu đao giấu kiếm trong nụ cười kia của Hữu Quốc, vì thế lộ tuyến cuối cùng quy hoạch ra gần như là dán Cảnh Quốc mà đi.
Từ đầu tới cuối Hướng Tiền không phát biểu ý kiến gì với tuyến đường này cả, đi đường nào mà không được.
Điều duy nhất y ý kiến là, làm sao mới có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút đây?
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn làm lơ chuyện này.
Sau khi họ xuất phát từ Trịnh Quốc, chính thức bắt đầu lên đường, thời gian duy nhất y có thể nghỉ ngơi chính là khi Khương Vọng đang tu hành.
Một ngày lên đường lại kết thúc, hai người ngừng ở một khu núi rừng. Ban đêm đầu mùa đông rất là yên ắng, Hướng Tiền tùy ý tìm một cây đại thụ rồi nằm dài lên chạc cây.
Trước kia y chỉ cần ngã xuống là có thể ngủ, nhưng không biết vì sao hôm nay lại không lập tức say giấc nồng được.
Không phải do hoàn cảnh, y cũng không bắt bẻ hoàn cảnh.
Thiếu niên tên là Khương Vọng kia đang khoanh chân ngồi trên bãi đất trống trong rừng, ánh trăng chiếu xuống đầy người.
Thật ra lên đường gấp rút là một chuyện rất vất vả, cho dù thân thể tu sĩ siêu phàm hơn xa người thường, nhưng ngày đi đêm nghỉ, đi mấy vạn dặm đường dài cũng sẽ mang đến cảm giác mỏi mệt khó có thể ức chế.
Mà trên chặng đường đi tới, Khương Vọng trừ đi đường ra thì chính là tu hành. Mỗi ngày luyện sáng luyện tối, còn làm quen với đạo thuật, rèn luyện kiếm thuật, chưa bao giờ lơi lỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận