Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3455. Cuộc đời này như vở kịch (3)



Chương 3455. Cuộc đời này như vở kịch (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cự Viên Thần Tướng vẫn đang mở rộng kích thước dáng người, giờ phút này đã cao cả ngàn trượng.
Nhưng vực sâu trong bụng rốt cuộc cũng không phải là không đáy, Vạn Thần Quật máu thịt này... Lộc Thất Lang cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối ——
Sau khi xuyên qua vô số điện thờ rậm rạp chằng chịt, ở nơi sâu nhất của bóng tối, có một mảnh kim hải do thần lực hiển hóa tạo thành.
Mà ở bầu trời phía trên kim hải kia, có treo một thần đài hình bát quái. 
Nói nó treo ngược lại cũng không chính xác. 
Bởi vì ở mỗi góc của thần đài này đều có một đường thần lực nối liền với kim hải. Thần lực gần như vô hạn liên tục chảy vào tế đàn thông qua những dòng thần lực này. Dùng sự biểu hiện của kim dịch, chảy tự do trong rãnh đá, lấp đầy các hoa văn tượng trưng cho bát quái đồ.
Bởi vì điều này, trên thần đài bát quái hiện ra kim sắc sán lạn, phân chia với sơn đài hình bát quái ở bên ngoài. 
Tại điểm trung tâm nơi hai con âm dương ngư quấn quýt với nhau, một kim sắc anh đồng đang ngồi xếp bằng. 
Toàn thân trần trụi, hai mắt nhắm nghiền, không có đặc điểm giới tính. 
Ánh sáng vàng rực trên cơ thể đã trở thành thực chất, tùy ý lưu động. 
Mười ngón tay nhỏ bé đầy đặn hư hợp, tạo thành một tố tâm ấn đơn giản ở trước ngực. 
Thần anh đang ở nơi này!
Sẵn sàng chấp nhận rủi ro chính vì thời khắc này!
Lúc này, toàn thân Lộc Thất Lang bộc phát ra hào quang rực rỡ khó có thể nhìn thẳng, dùng sát lực vô song đánh xuyên qua mấy tầng cuối cùng của mạng lưới thần quang, đánh thẳng về phía thần anh. 
Nhưng cũng chính vào lúc này, thần anh mở mắt!
Đó là một ánh mắt mù mờ, chưa thể hiện được nhiều trí tuệ.
Tuy nhiên, có một bức màn kim sắc cực kỳ mỏng manh, xuất hiện cùng lúc khi tròng mắt kia mở ra, ngăn cản Lộc Thất Lang ở cách đó mười trượng.
Lộc Thất Lang dùng sát kiếm mạnh nhất điều khiển bằng đạo đồ [Xuyên Thấu], đụng thẳng vào bức màn kim sắc mỏng manh kia, nhưng chỉ tạo ra được những rung động như gợn sóng vàng kim.
Thanh kiếm này đâm vào bức màn, tựa như một cây kim ném xuống biển.
Lộc Thất Lang cảm giác được mình cùng kiếm đang lao vào vực sâu và biển rộng, rõ ràng chỉ là một màn sáng mỏng manh, nhưng lại căn bản không thể đi tới điểm cuối. 
Nhất định phải có kẽ hở, nhất định phải có manh mối, nhất định có thể xuyên thủng.
Lộc Thất Lang trước sau như một vẫn luôn tin tưởng vào chính mình, không ngừng thu kiếm xuất kiếm, một mình nhảy múa trong Vạn Thần Quật, tìm kiếm cách hóa giải quỹ tích huyền diệu của bức màn sáng này. Nhưng đột nhiên gã nhận ra có điều gì đó không ổn, linh cảm báo hiệu, báo cho gã biết rằng gã đã không còn quá nhiều thời gian nữa! 
Gã nắm lấy thanh kiếm của mình, lúc này đang treo ngược trên không trung, nhưng lại nhắm chặt hai mắt lại.
Tránh đối mắt với thần anh, mà ở bên ngoài kiếm quang, có một tia sáng trong suốt nhảy lên trên bề mặt cơ thể, đột nhiên di chuyển tới lui. 
Bộ hoa phục ở phần trên cơ thể của gã gần như trở nên trong suốt vì chúng đã bị ánh sáng xuyênthủng. Ở vị trí chính giữa ngực của gã, xuất hiện một khối ngọc bích hình bầu dục, mép ngoài có hoa văn thần thánh, bên trong có con ngươi thẳng đứng, ngọc văn xung quanh xuyên thẳng vào trong da thịt như những xúc tu.
Đây chính là yêu chinh trời sinh của gã.
Lúc này con ngươi thẳng đứng mở ra, lúc này gã dùng linh cảm nhìn vật!
Chưa có ai trên thế giới từng nhìn thấy gã trong tình trạng như vậy. 
Tại sao gã có thể khống chế chiến tích của mình, để có thể chính xác xếp hạng thứ bảy trong thiên bảng tân vương? Đó là bởi vì gã thực sự có thực lực vượt trội tuyệt đối. 
Mọi thứ đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng phát ra ——nhưng đó cũng là cánh cửa của linh cảm!
Tốc độ xuất kiếm của gã bỗng nhiên trở nên chậm hơn, nhưng bức màn ánh sáng màu kim sắc bao phủ bên ngoài bát quái thần đài lại bắt đầu rung chuyển dữ dội. 
Khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào màn sáng, gần như có thể nói là tùy tiện và vô lực. 
Nhưng bức màn ánh sáng màu kim sắc lưu động lúc ban đầu, lại dễ dàng bị đánh nát như thủy tinh! 
Đom đóm bay khắp bầu trời.
Công tử mặc cẩm y đi xuyên qua màn ánh sáng bể tan tành, nhắm thẳng mào thần anh đờ đẫn đang phản ứng chậm chạp kia. 
Nhưng gã đột nhiên lại thấy một điểm hàn tinh!
Dù chỉ là một điểm, nhưng lại sáng rực rỡ như tinh hà!  
Ánh sao quá rực rỡ, quá sáng lạn, tràn ngập tầm nhìn, che phủ bát quái thần đài, đồng thời bao trùm lấy cả thần anh hồ đồ lờ mờ kia——
Thời gian quay ngược về ba tức trước. 
Bên ngoài thân Cự Viên Thần Tướng, nơi mà Lộc Thất Lang không hề hay biết, cuộc chiến vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Hàng nghìn hàng vạn bàn thờ trong huyết nhục Vạn Thần Quật được giải phong ấn, từng bức từng bức tượng thần đồng thời mở mắt, những bức tượng thần chìm nổi ở bên ngoài Vạn Thần Hải cũng sinh ra phản ứng tương ứng. 
Kim quang chiếu vân hải, tượng thần mở mắt. 
Tại sao ngọn núi này lại được gọi là Thần Sơn? 
Tại sao thế giới này lại gọi là Thần Tiêu?
Lúc này, thần uy của các vị thần gần như đã ngưng tụ thành thực chất, và tất cả sinh linh trong thế giới Thần Tiêu, đều bị mắc kẹt trong một loại cảm giác nhỏ bé.
Dĩ nhiên những vị thuộc yêu tộc đã có thể phong vương, hay là Thần Lâm của nhân tộc, vốn đã sở hữu lực lượng của thần, sở hữu uy nghiêm của thần, vì thế không đến nỗi bị dọa đến sợ hãi.
Huống chi, Dương Dũ chỉ kính Phật, chưa từng đặt bất cứ vị thần nào trên thế giới vào trong tầm mắt.
Khi y đang chiến đấu với Thử Già Lam, thân thể đột nhiên biến thành một hư ảnh màu kim sắc, để mặc cho Thử Già Lam dùng một quyền đánh tan! 
Khi kim ảnh ngưng tụ lại một lần nữa, thì đã ở trong biển mây. 
Thân ở trong biển mây, được bao quanh bởi các vị thần.
Đây chính là thời điểm thích hợp, cơ hội tốt mà y đã chờ đợi rất lâu, nằm ở chính khoảng trống thoáng qua này. 
Tay trái Sư Tử Đại Vô Úy Ấn, tay phải Trí Tuệ Bảo Bình Ấn, Phật quang toàn hân rung động, Phật quang này chiếu sáng cùng thần quang, cho nên đánh vang Tâm Đầu Chuông! Hết chương 3455.



Bạn cần đăng nhập để bình luận