Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2154: Suy ngẫm

Chương 2154: Suy ngẫm
Khương Vọng không cảm thấy đó là thói quen kiểm tra thi thể của Bắc Nha, nếu như chỉ là kiểm tra thì không cần bí mật làm như vậy, thậm chí căn bản không cần giấu diếm người đi khám nghiệm tử thi là Khương Vọng.
Kiểm tra mà không bị giám sát, như vậy vốn đã là không công bằng.
Khương Vọng im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.
Bây giờ cũng không nhất thiết phải vạch trần, thứ nhất là một người ra tay làm những việc như thế này, sau khi bị bại lộ, đầu mối tiếp theo có thể bị cắt đứt. Thứ hai là cho dù là hắn dùng Hồng Trang Kính quan sát, cũng không phát hiện người này rốt cục đã làm gì với thi thể của Phùng Cố. Cho dù bây giờ làm lớn lên, bắt được người này, có lẽ cũng bắt không lấy được “tang vật”, ngược lại còn rút dây động rừng.
Chi bằng tiếp tục đợi.
Theo quy tắc, phải ký tên chấp thuận tại phòng của người phụ trách nhà xác, xác nhận chính mình đã tới nhà xác, hoàn thành việc giám sát đối với thi thể của Phùng Cố.
Sau đó mới rời đi.
Từ đầu tới cuối, Khương Vọng không quá để ý Thanh Bài bổ khoái đã đi theo hắn vào nhà xác, nhưng trong lòng đã nhớ rất rõ khuôn mặt của người này.
Lông mày đậm, mắt sâu, đầu mũi to. Đôi mắt thoạt nhìn rất ôn hòa. Nhưng bàn tay phải kia chắc chắn đã xé nát bàn tay của rất nhiều người.
Quá xòe, mà lại quá ổn định.

Rời khỏi nhà xác, bước trên gạch lát nền nhãn bóng, đúng lúc vừa đi ra khỏi nhà giam Bắc Nha thì gặp Trịnh Thương Minh.
Hoặc là nói, Trịnh Thương Minh đã tính toán thời gian, vừa lúc chờ ở chỗ này. “Đã kiểm tra xong rồi sao?” Trịnh Thương Minh hỏi.
Đồng thời trong tai vang lên tiếng truyền âm của hắn ta: “Chuyện Đô Úy Bắc Nha, Khương huynh cần phải nhanh chóng quyết định.”
Trong lòng Khương Vọng khẽ động.
Hắn hiểu rằng Trịnh Thương Minh hẳn đã nắm chắc được đầu mối nào đó rồi.
Đương nhiên chuyện Đô Úy Bắc Nha không thể bàn luận công khai. Mà sau khi bắt gặp hành vi quái dị của Thanh Bài bổ khoái kia trong nhà xác, Khương Vọng cũng không hoàn toàn tin tưởng tính an toàn của nội bộ Bắc Nha.
Trên mặt nói rằng: “Đã kiểm tra rồi, thi thể không có vấn đề gì.”
Truyền âm trả lời: “Ta hiểu rồi.”
Trịnh Thương Minh gật đầu: “Vậy Khương huynh đi thong thả, ngày mai ta tới phủ đón ngươi.”
Khương Vọng cự tuyệt nói: "Không cần phiền phức như vậy, sáng mai ta tự tới gặp Trịnh huynh ở ngoài Trường Sinh Cung là được.”
Đồng thời truyền âm nói: “Điều tra bộ khoái vừa mới theo ta vào nhà xác, người này có vấn đề. Đồng thời cũng kiểm tra luôn thi thể Phùng Cố, ta nghi ngờ vừa nãy hắn ta có động tay động chân.”
Trịnh Thương Minh nở nụ cười: “Không phiền phức, không phiền phức, đây là quy tắc xử án, chúng ta ra khỏi cửa chỉ lên xe ngựa của Bắc Nha, không thể giao thiệp với người khác.”
Bên trong truyền âm trả lời: “Yên tâm, người này chỉ cần có vấn đề, chắc chắn sẽ không giấu được. Buổi tối ta phát hiện được một đầu mối mới, sau đó lại đi nghiệm thi một lần nữa. Có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi đầu tiên.”
“Nếu đã là quy tắc, vậy cứ theo quy tắc mà làm vậy.” Khương Vọng chắp tay: “Ta cáo từ trước.”
“Đi thong thả.”
Trịnh Thương Minh nhìn hắn rời đi, sau đó người lại trở về thiết phòng.
Hai người bọn họ có giao tình, đây là chuyện mà Bắc Nha đều biết, hàn huyên một phen cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ.
Khương Vọng không đi tìm Lâm Hữu Tà, mà là một mình rời khỏi Bắc Nha.
Xe ngựa Bắc Nha vẫn chờ ở ngoài cửa, đợi để đưa hắn về phủ.
Mặc dù Lâm Tri phồn hoa, nhưng nơi như Bắc Nha cũng không có bao nhiêu người sẵn lòng tới tụ tập.
Những người bán kẹo đẩy xe cút kít đi bán, thần sắc một số người đi đường vô cùng lo lắng.
Khương Vọng không khỏi nghĩ...
Trong bức họa Chúng Sinh Tương của Khương Vô Khí, bản thân người đó đang ở đâu?
Cõi trần như một tấm lưới, có mấy ai có thể có thể tránh thoát?
Khom lưng ngồi vào trong xe ngựa, trong tiếng bánh xe đang chuyển động đều đều, Khương Vọng lẳng lặng vuốt Hồng Trang Kính trong tay.
Trước đây, vào thời điểm đạt được thành tựu Ngoại Lâu, nhờ vào Hồng Trang Kính chiếu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi định trụ Long thần, mới có thể tạo cơ hội cho Quan Diễn đại sư sáng tạo hoàn chỉnh Bác Li Thần Long.
Có một dạo hắn cho rằng liệu có phải Hồng Trang Kính đã đánh thức sức mạnh nào đó hay không.
Sau đó có kiểm tra lại cẩn thận nhưng cũng không phát hiện Hồng Trang Kính có thay đổi gì.
Tất cả các công dụng đều giống như cũ. Thân xác tiến vào thế giới trong kính, vẫn là một không gian trắng xóa. Về phần thần hồn ứng kiếp, tạm thời không dám thử...
Khương Vọng suy đoán, có lẽ chỉ là Hồng Trang Kính này có phản ứng đặc biệt đối với Long tộc.
Thực ra, ban đầu cũng đã có không ít dấu hiệu.
Hồng Trang Kính là có được từ chỗ Điếu Hải Lâu Hồ Thiếu Mạnh, từ những gì đã xảy ra sau đó, bí mật của Hồng Trang Kính, có lẽ là do Hồ Thiếu Mạnh cùng sư phụ Hải Tông Minh của hắn ta cùng phát hiện.
Hồng Trang Kính, đương nhiên cũng tới từ bên ngoài.
Hơn nữa bên trong Phúc Hải Kiếp, giọng nữ bao trùm tất thảy hồn vía, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, chính là “Phúc Hải”.
Phúc Hải kiếp cuối cùng là một vầng thái dương như “thiêu chín” cả đại dương.
Nhiều tin tức như vậy đều liên quan đến “nước”.
Mà uy hiếp lớn nhất của Nhân tộc ở bên ngoài, chính là Hải tộc.
Vào thời cổ xưa, Long tộc mang theo gần nửa Thủy tộc tháo chạy khỏi thương hải, trải qua năm tháng dài đằng đằng, trở thành Hải tộc hiện tại. Khương Vọng khó tránh khỏi liên tưởng rằng sự tồn tại của cái tên “Phúc Hải” kia, liệu có quan hệ nào với Long tộc hay không.
Từ trong trận chiến vạn vật kia cũng có thể phát hiện ra, rõ ràng Sâm Hải Long thần có một hiểu biết nhất định đối với Hồng Trang Kính. Nhưng muốn từ trong miệng người đó đào ra tin tức gì, bây giờ cũng không phải lúc...
Với sự xảo trá của nhân vật kia, Khương Vọng càng tỏ ra hứng thú với lai lịch của Hồng Trang Kính, hắn cũng càng thêm đắn đo.
Hồng Trang Kính còn có thể có tiềm lực lớn hơn nữa, nhưng trước khi có năng lực vượt qua một vòng thần hồn kiếp tiếp theo, có lẽ cũng không khai thác được gì.
Nhưng Khương Vọng vuốt ve Hồng Trang Kính, điều hắn nghĩ tới lúc này không là Hồng Trang Kính, mà là lời nói của Long thần trong lầu ở Ngọc Hành Tinh.
Hắn ta nói mình kinh doanh trong Sâm Hải Nguyên Giới cả ngàn năm, kết cục nói rằng cái gì mà chính tà không thể phân biệt, làm việc tốt không được đền đáp.
Đương nhiên đây là nói nhảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận