Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 392: Vinh quang thuộc về ngươi

Chương 392: Vinh quang thuộc về ngươi
"Làm tốt việc ngươi nên làm, rồi sau đó, ta chờ ngươi tới!"
Khương Vọng buông tay, trước vô số ánh mắt phức tạp, quay người rời khỏi.

Sau khi Khương Vọng rời đi.
Phủ thành chủ Gia Thành cuối cùng cũng dán Cáo Dân Sách mới lên, chính thức bắt đầu giới nghiêm toàn vực, giãn cách nhà với nhà, người với người.
Nhưng mà, ngày này đã tới quá muộn.
Dịch hạch đã lan rộng khắp nơi.

Năm Nguyên Phượng thứ năm mươi tư theo Tề lịch, Dương Quốc nhất dịnh sẽ nhớ kỹ về năm này.
Thậm chí không chỉ riêng Dương Quốc…
Vào tháng sáu năm đó, một trận bệch dịch đáng sợ đã bạo phát.
Nơi bắt đầu xuất hiện bệnh dịch là Gia Thành, tiếp theo lan tràn đến Việt Thành.
Chuyện đáng sợ nhất chính là: Trong thời gian bệnh dịch bạo phát hơn một tháng ròng rã, nhưng Gia Thành lại ra sức lấp liếm tin tức, mà Việt Thành cũng vậy. Cho đến khi bệnh dịch cứ thế khuếch trương hơn một tháng thì mọi người mới biết!
Nguyên nhân thực sự khiến cho việc bệnh dịch ở trong Dương Quốc bạo phát được đưa ra ánh sáng chính là nhờ Dung Quốc.
Ở thành Dẫn Quang – một tòa thành nằm ở biên giới tiếp giáp giữa Dương Quốc và Dung Quốc xuất hiện ba trường hợp mắc bệnh dịch.
Thành Dẫn Quang không hoạt động theo cơ chế do thành chủ phụ trách, mà vì là tòa thành ở biên giới, nên Đại tướng đóng quân ở đó sẽ nắm giữ quyền lực tối cao.
Cái tên của vị đại tướng đóng quân ở thành Dẫn Quang này đã in sâu trong tâm trí mọi người trong một khoảng thời gian dài, đồng thời cũng khiến cho quân chính ở Dương Quốc chịu sự sỉ nhục dai dẳng!
Hắn ta tên là Tịnh Dã. Sau khi hắn ta biết ba ngưởi ở trong tòa thành chết vì một loại bệnh thì đã đi điều tra ca bệnh đó ngay lập tức, cũng nhanh chóng xác định được là dịch bệnh. Sau đó lập tức thi hành kiểm soát quân sự, phong tỏa tòa thành lại, thành công trong việc ngăn cản dịch bệnh lan tràn vào đến trong Dung Quốc.
Dưới sự quyết đoán của Tịnh Dã, tòa bộ thành Dẫn Quang chỉ có năm người chết vì bệnh dịch.
Đồng thời, sau khi tiến hành tra xét tất cả mọi người đã từng tiếp xúc với ba người chết ở thành Dẫn Quang, thì Tịnh Dã đã phát hiện ngọn nguồn của bệnh dịch này chính là một lão nhân nhập cảnh từ Dương Quốc, nghi rằng là gián điệp được đưa đến.
Hắn ta cho rằng đây là thủ đoạn ngầm xấu xa của phía Dương Quốc.
Truy xét theo manh mối này thì tra ra được người kia đến từ Việt Thành, quận Nhật Chiếu ở Dương Quốc, nhưng tình trạng bệnh dịch ở trong chính Việt Thành cũng đã rất nghiêm trọng rồi.
Tịnh Dã dán thông báo về tình hình điều tra được lên, lúc đó Dung Quốc cũng công bố tin tức này cho toàn thể mọi người, đồng thời tuyên bố phong tỏa vùng biên giới giữa hai nước Dương, Dung.
Thiên hạ chấn động!
Hôm đó là ngày mười ba tháng sáu.
Mà đến tận ngày mười bốn tháng sáu bên phía Gia Thành mới công bố tình hình thật, sau đó chính thức giới nghiêm toàn khu vực và cầu cứu lên phía triều đình Dương Quốc
Vào ngày mười ba tháng sáu, triều đình Dương Quốc vẫn còn phát quốc thư khiển trách phía Dung Quốc ác ý hãm hại Dương Quốc, trên văn bản biết: “Thủ đoạn xấu xa, tổn hại quốc thể.”
Đến ngày mười bốn tháng sáu thì cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu nhìn thẳng vào tình hình, sau đó lập tức phái người đi điều tra.
Đến cả việc thành chủ Gia Thành bị người ta chém giết ngay trên đường nhẽ ra vào ngày thường nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, nhưng hôm nay đã chẳng mấy ai quan tâm nữa rồi.
Bởi vì đến lúc này, sau khi Dương Đình điều tra thì bất ngờ phát hiện: Bệnh dịch đã khuếch trướng khắp toàn bộ quận Nhật Chiếu, lan tràn đến quận Xích Vĩ, tiến sát đến quận Hành Dương chỗ Đô thành!
Ba khu vực quận lớn của khắp Dương Quốc đều bị bệnh dịch quấy nhiễu.

Trong chính điện nguy nga tráng lệ.
Thánh chủ Bạch Cốt Đạo đang ngồi ngăn ngắn trên ghế tựa, mặt không gợn sóng.
Bạch Cốt Sứ Giả đứng ở dưới bậc thềm, nói với giọng điệu cung kính: “Thánh chủ, kế hoạch của chúng ta cũng sắp hoàn thành rồi. Người của chúng ta đã thành công phát tán bệnh dịch. Đó là một nước nhỏ ở Đông vực, thuộc hạ đã tự mình chọn lựa nơi đó, cách chúng ta cũng phải mấy vạn dặm. Bên phía triều đình Trang Quốc kia sẽ không nghĩ tới chuyện này là do chúng ta gây nên, mà người Đông vực cũng không nghĩ rằng chuyện này liên quan đến chúng ta. Cho dù có đoán được, thì cũng không thể tìm được chúng ta!”
“Ta, nói, kế hoạch, hoàn thành, xong, thì, hãy, thông báo, cho, ta, biết.”
Thánh chủ gằn từng chữ một, nhưng giọng điệu lại bình thản không hề có cảm xúc gì, chỉ có sự lạnh lẽo và hờ hững vô biên mà thôi.
“Vâng. Thuộc hạ biết tội.” Giọng điệu khiêm tốn của Bạch Cốt Sứ Giả vang lên: “Bởi vì chuyện này có liên quan đến đại kế của Thánh chủ, cho nên thuộc hạ khó tránh khỏi cẩn thận. Rất nhiều lúc không dám tự ý quyết định.”
“Chuyện, chưa, xong, không, cần, làm, phiền, ta.”
Cách nói chuyện của Thánh chủ khiến người nghe rất khó chịu. Nói mỗi một chữ đều bình bình, điều này khiến người nghe cực kỳ không thoái mái.
Không thấy rõ được vẻ mặt của Trương Lâm Xuyên dưới lớp mặt nạ như thế nào, nhưng hắn ta vẫn cung cung kính kính khom người hành lễ: “Tuân mệnh.”
Bởi vì hắn ta đang cúi đầu, nên không ai nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của hắn ta.
Chờ khi Bạch Cốt Sứ Giả lui ra, cả tòa đại điện lại trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Qua thật lâu sau…
Bỗng nhiên Thánh chủ lại lên tiếng: “Vinh quang thuộc về ta, cũng thuộc về ngươi.”
Lần này, lời nói đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không một lời đáp lại nào.
Dường như vẻ mặt của “Thánh chủ” sẽ vĩnh viễn không thay đổi, ánh mắt của hắn ta cũng thủy chung không một gợn sóng.
Nhưng nếu có ai đó nhìn kỹ, thì vẫn có thể nhìn thấy một chút cảm xúc khác biệt nho nhỏ.
Hai con mắt kia, một bên là hờ hững, còn một bên là bình tĩnh.

Trên hành lang dài với ánh nến chập chờn tràn ngập tiếng bước chân vững vàng, tạo nên tiếng vang đầy cô quạnh.
Trang Cao Tiện lấy thực lực Động Chân Cảnh để tọa trấn đô thành Tân An. Đỗ Như Hối dựa vào Chỉ Xích Thiên Nhai mà tuần săn tứ phương, một khi nhận được tin tình báo thì không một ai có thể chạy thoát.
Lại có một đám đệ tử tinh anh của đạo viện tham gia vào đuổi giết, nghiễm nhiên trên dưới Trang Quốc đều đang tiến hành diễn binh chém giết Bạch Cốt Đạo.
Hiện tại, gần như Bạch Cốt Đạo đã bị nhổ tận gốc ở trong Trang Quốc.
Cũng chỉ có đám cao tầng kia là còn đang lẩn trốn kéo dài hơi tàn.
Nhưng bất kể là Thánh chủ hay là trưởng lão, sứ giả thì đều không cảm thấy tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận