Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 385: Người đọc sách

Chương 385: Người đọc sách
Sau khi làm xong chuyện ở trấn Thanh Dương, ngăn chặn được bệnh dịch hạch ở trong một phạm vi nhất định.
Khương Vọng mới cầm lấy kiếm của hắn đi ra khỏi trấn.
Ánh mặt trời vừa lúc, hắn bước vào trong ánh sáng.
Sau lưng hắn, Tiểu Tiểu đang dựa trên bàn ngủ.
Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải đều tùy ý nằm trên mặt đất, ngủ say như chết. Trương Hải thậm chí còn ngáy khò khè, trên mặt nở nụ cười tươi, cũng không biết trong mộng đã luyện ra tuyệt thế thần đan hay chưa.
Chỉ có Hương Tiền vẫn miễn cưỡng còn chút tỉnh táo, nhìn thấy hình bóng tràn đầy sát khí của Khương Vọng ngày một xa dần!

Khương Vọng không phải là một người thích giết chóc.
Mặc dù hắn không hề ngại việc giết chóc, nhưng nếu không cần thiết thì hắn sẽ không giết người.
Trưởng thành từ tiệm thuốc, thấy qua quá nhiều sinh tử ly biệt, ốm đau triền miên trên giường bệnh.
Khiến cho hắn không thể xem nhẹ cái chết được.
Nhìn thấy nhiều người vùng vẫy ở đường ranh sinh tử như thế khiến cho hắn càng thêm hiểu rõ sự quý giá của sinh mệnh.
Nhưng mà hắn bây giờ đã động sát khí, cõi lòng tràn đầy sát ý!
Trên đời này không có ai tồn tại mà không có lai lịch.
Chẳng có ai tự mình độc lập trưởng thành.
Tất cả tu sĩ siêu phàm đều được bồi dưỡng bằng vô số tài nguyên. Suy cho cùng, sở dĩ những tu sĩ siêu phàm trên trời dưới đất có thể tồn tại là nhờ được vô số người bình thường nuôi dưỡng.
Tu sĩ siêu phàm, hưởng thụ tài nguyên siêu phàm thì cũng phải gánh trách nhiệm siêu phàm.
Đây là cách lý giải sự siêu phàm của Khương Vọng. Cũng là những gì mà những giáo tập của đạo viện luôn nhắc đến.
Mặc dù theo hắn thì ngay cả Đổng A cũng không làm được.
Thành chủ làm chủ một thành vực, quản lý mấy chục vạn người, nắm giữ ăn mặc đi ở cũng như sinh lão bệnh tử của bọn họ trong tay.
Đây không phải là vinh dự, đây là một trách nhiệm nặng nề.
Chăm sóc tốt cho người dân, khiến cho bọn họ có được cuộc sống bình yên, giàu có, đây mới chính là vinh dự!
Thành chủ Tôn Hoành của thành Tam Sơn, chiến tử trên Thụ Bút Phong, lột da của mình xuống khoác lên người con trai, để cho con tiếp tục sự nghiệp chưa xong của mình.
Thành chủ Đậu Nguyệt Mi, vì thành Tam Sơn mà đột phá Nội Phủ thần thông, cũng vì vậy mà tự cắt đứt con đường tu luyện của mình.
Cho dù Ngụy Khứ Tật làm việc lạnh lùng, bị người ta lên án thì cũng vì Phong Lâm thành mà tử chiến.
Còn Tịch gia thống trị Gia Thành nhiều năm như vậy, lúc thành vực Gia Thành tai họa ngập đầu thì họ đã làm gì?

Ngay khi Khương Vọng đi đến dưới cổng Gia Thành, hắn nhìn thấy là một Gia Thành vắng lặng, điêu linh.
Tình trạng trấn Thanh Dương đã nguy cấp như vậy, bên trong Gia Thành là nơi phát tán mầm họa tất nhiên lại càng thêm hiểm ác.
Cho dù có Tịch Tử Sở xuất thân từ Đông Vương Cốc toàn lực cứu chữa nhưng mà lại thiếu mất những giải pháp hành chính phối hợp nên tốc độ cứu chữa không thể theo kịp tốc độ lan tràn của ôn dịch.
Lực lượng siêu phàm bên trong Gia Thành gấp nhiều lần trấn Thanh Dương, nhưng mà tỷ lệ chênh lệch giữa người dân và lực lượng siêu phàm lại lớn hơn nhiều.
Rốt cuộc không thể giấu diếm được.
Dân chúng không hề ngốc.
Một người chết bệnh, người nhà, bạn bè, hàng xóm, những người xung quanh toàn bộ đều biết.
Cho dù tin người của phủ thành chủ đến thế nào, cho dù là người ngây thơ lạc quan đến đâu, lúc phát hiện người bên cạnh mình càng ngày càng chết nhiều thì cũng không thể không cảm thấy khủng hoảng.
Lúc này mọi người lại nhớ đến những người dùng “tà thuyết mê hoặc dân chúng”, nhớ đến những “lời đồn” “tà thuyết mê hoặc dân chúng” kia…
“Có thể Gia Thành sẽ bộc phát ôn dịch!”
“Dân chúng Gia Thành rất nguy hiểm, nhất định phải lập tức áp dụng biện pháp phòng chống!”
“Mọi người tốt nhất không nên di chuyển nhiều nơi, tốt nhất nên ở trong nhà…”
Những “lời đồn” ’ “mê hoặc dân chúng” kia rốt cuộc cũng được một số người nhớ đến.
Nhưng mà Tôn Bình đại diện cho những y sư trẻ kia, hài cốt đã lạnh.
Bọn họ bị chém đầu, lại còn bị dân chúng phẫn nộ chửi rủa.
Danh dự của bọn họ bị chà đạp, thi thể bị phỉ nhổ, những chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa.

“Người tới mời trở về đi! Gia Thành những ngày này sẽ đóng cửa!” Ở rất xa đã có sĩ tốt thủ thành hô to.
Khương Vọng cũng không để ý đến.
Hắn trầm mặc đến gần.
Sĩ tốt thủ thành dồn dập rút đao.
Nhưng bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn Khương Vọng ra tay thế nào thì đao trong tay họ đều đã bị chém gãy.
Khương Vọng vượt qua cửa thành, vượt qua những gương mặt nhìn nhau ngơ ngác của nhóm sĩ tốt giữ thành, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc này, toàn bộ lực lượng siêu phàm của Gia Thành đều tập trung ở một chỗ.
Đây là lúc Gia Thành yếu ớt nhất nhưng đồng thời quả thật hầu hết mói người ở Gia Thành đều đã nhanh chóng phản ứng lại.
Con đường này rất dài.
Khương Vọng mới đi được nửa đường, cuối phố đã xuất hiện một người cản đường.
Người đó mặc một thân quần áo văn sĩ, có ba sợi râu dài, khí chất văn nhã.
Tịch Tử Sở bận rộn việc điều chế thuốc thang, đã rất lâu không được chợp mắt. Tịch Mộ Nam là thành chủ, lại càng bận rộn, vừa lo toan cho cả thành vừa ứng đối với sự truy hỏi của triều đình Dương Quốc, che giấu tình hình, hận không thể phân thân.
Trong những tu sĩ siêu phàm Đằng Long Cảnh, chỉ có Liễu sư gia có thể đến được.
Cho nên ông ta đến đây.
Hơn nữa ông ta rất tự tin, không mang theo người giúp đỡ.
“Đệ tử nho môn sao?” Khương Vọng hỏi.
“Tại hạ quả thực tâm hướng Thư Sơn.” Liễu sư gia đáp.
“Ngươi có chức vụ gì?”
“Tại hạ chỉ là một sư gia của phủ thành chủ, không có chức vị gì cả.”
“Hóa ra là tâm phúc của Tịch Mộ Nam.” Khương Vọng gật đầu, lại hỏi: “Tội trạng của Tôn Bình, còn có những thư an dân dán khắp nơi kia có lẽ đều do ngươi viết phải không?”
Liễu sư gia cũng không hề phủ nhận: “Văn từ thô lậu, khiến cho sứ giả chê cười rồi.”
“Ta có quen một đệ tử Nho môn, xuất thân từ tứ đại thư viện, nhưng thơ văn lại rất kém, thua xa ngươi.”
“Tại hạ tài sơ học thiển, sứ giả đã quá khen rồi.”
Khương Vọng nói: “Nhưng y mới chân chính là người đọc sách, còn ngươi chẳng qua chỉ là cầm thú biết đọc sách mà thôi.”
Tu dưỡng của Liễu sư gia dường như vô cùng tốt, Khương Vọng nói như vậy mà ông ta cũng không hề lộ vẻ giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận