Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4045

Chuong 4045Chuong 4045
1333 chữ
Chương 4045
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bác Vọng Hằu!” Quản gia vội vàng tiến lên chào: “Sao ngài lại tới đây? Mời vào dùng trà, ta lập tức đi bam báo Hầu gia.”
Trọng Huyền Thắng gạt phăng gã ra: “Không có chuyện của ngươi!” Nói chính xác thì người hôm nay Trọng Huyền Thắng muốn tóm cũng không phải là “người”.
Mà là một tên Thủy tộc.
Một lão già mặt trắng không râu, ở cổ có một vòng vảy mỏng.
Sứ giả Trường Hà Long Cung!
Lúc này lão ta đang đứng ngay ngắn ở đó, nhìn Bác Vọng Hầu hình thể kinh người, khí thế hung hăng, thái độ lại rất hòa nhã: “Hầu gia chặn đường lão, không biết có gì chỉ dạy?”
Trọng Huyền Thắng nhìn lão: “Ngươi tới đây làm gì?”
Sứ giả nói: “Long Cung Yến sắp mở, lão đại diện Trường Hà Long Cung, tới đưa thiệp mời cho Quan Quân Hầu.”
Trọng Huyền Thắng giận dữ: “Sao không tới đưa cho ta trước?” “À...” Sứ giả Long Cung cười bồi: “Việc đưa thiệp mời không phải chỉ có một mình lão, thiệp của ngài chắc là ở trong tay sứ giả khác, tạm thời chưa tới...”
Trọng Huyền Thắng khoát tay cắt ngang giải thích của lão: “Thiệp mời Long Cung Yến của toàn bộ Đông Vực đều do ngươi phụ trách. Ngươi còn dám lừa gạt bản Hầu?”
Cái loại người ta đã bắc bậc thang cho đi xuống rồi mà còn không chịu xuống như thế này, sứ giả Long Cung cũng chẳng máy khi được gặp. Dù sao cũng đang ở địa bàn nhà người ta, nơi này là Lâm Truy, lão cố gắng chịu nhục, mặt mày tươi cười: “Chuyện này lão thực sự không rõ, cấp trên giao thiệp mời cho ta, mời ai thì ta đi đưa người đó. Dù sao hiện thế rộng lớn, thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, có thể xuất hiện Sơ SÓI...”
Lúc này chợt có tiếng cười sang sảng vang lên.
Quan Quân Hầu áo trắng tung bay, sải bước đi tới.
“Ta còn tưởng là chuyện gì!”
Dáng vẻ của hắn ta vừa tùy ý vừa phóng khoáng, ôm lấy bả vai Trọng Huyền Thắng một cách tự nhiên, nghiêng đầu hỏi: “Không phải chỉ là một tắm thiệp mời thôi sao? Đệ đệ béo của ta việc gì phải tốn công tốn sức như vậy?”
Hắn ta dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tắm thiệp mời màu vàng vân rồng lưu chuyển, nhẹ nhàng đưa cho Trọng Huyền Thắng: “Vừa khéo ta cũng lười đi, tặng cho ngươi.”
“Cái này...” Sứ giả Long Cung tê cả da đầu: “Hai vị Hầu gia, tắm thiệp mời này không thể chuyển tặng.”
Trọng Huyền Tuân thu thiệp mời lại, nhướng mày một cái, nói với vẻ không vui: “Long Cung Yến này của các ngươi là thế nào? Kỳ thị người béo à?”
Quan Quân Hầu là một người rất biết cách chọc tức người khác! Trọng Huyền Thắng lạnh lùng nhìn sứ giả Long Cung: “Long Cung Yến là thiên hạ đệ nhất yến, thiên kiêu chung hưởng! Ý của ngươi là... ta không xứng thiên kiêu?”
“Nao dám!” Sứ giả Long Cung khiêm tốn tạ lỗi: “Hầu gia đương nhiên là thiên kiêu số một! Chỉ là Long Cung Yến mời ai quả thực không phải việc mà lão phu có thể quyết định. Có thể là người lên danh sách trộm lười, chỉ xét tu vi tiến cảnh và chiến tích, Hầu gia lại giấu tài, lại ở xa Đông Vực...” “Không cần nói nữa, toàn là lấy cớIl” Trọng Huyền Thắng vung tay lên, trên mặt đã không còn tức giận mà đổi thành tự nhiên phóng khoáng: “Thôi vậy. Nếu người trong thiên hạ đã lấy tu vi luận anh hùng, Trường Hà Long Cung đã cảm thấy Trọng Huyền Thắng ta không đủ khả năng, bản Hầu hiện nay...”
Hầu phục của hắn ta không gió tự bay, huyết khí sôi trào, tự như giang hải.
“Cũng Thần Lâm!”
Trong thân thể to lớn của hắn ta có thiên lôi vang dội, có sơn hà sôi trào, sức mạnh mênh mông dâng lên tận trời, chiếu xuống thế gian. Bàn tay của Trọng Huyền Tuân đang đặt trên vai hắn ta lập tức bị bắn ral
Sứ giả Long Cung trước mặt bị đẩy lùi mấy bước, quản gia Hầu phủ ở bên cạnh càng không có cách nào tới gần.
Tiếng vang của Thần.
Người dốc lòng một lần tức thành!
Ôi!
Trọng Huyền Tuân giương mắt.
Chả trách hôm nay thẳng béo này lại ồn ào gây chuyện quá đáng như vậy. Thì ra là có lý dol
Uy thế kinh khủng khuấy động phong vân thành Lâm Truy, khiến cho bầu trời lúc sáng lúc tối, mây giộng tụ lại. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là...
Chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, trời đất sáng sủal
Gì mà dị tượng tự sinh, gì mà thiên địa cộng hưởng, như thể đều không tồn tại. Chúng biến mắt quá nhanh...
Rất nhiều người thậm chí chỉ mới chớp mắt một cái đã bỏ lỡ màn phong vân biến ảo này, đến mức còn không biết có người thành Thần Lâm.
Điều này cho thấy người vừa thành Thần Lâm này đã có năng lực khống chế sức mạnh Thần Lâm một cách tuyệt đối, cho dù thời khắc vừa thành Thần Lâm như lúc này cũng có thể dễ dàng thu hồi sức mạnh tỏa ra, không cho phép một chút sức mạnh nào rơi rớt ra ngoài!
“Sao mà làm được thé?” Trọng Huyền Tuân to mò hỏi.
Điều y hỏi là bằng cách nào Trọng Huyền Thắng có thể thu lại làn sóng sức mạnh tỏa ra khi chứng thành Thần Lâm một cách sạch sẽ như vậy.
Ngay cả Khương Vọng ở chiến trường Tề Hạ năm đó cũng sáng rọi thiên địa thật lâu mới thôi.
Mọi người đều xem dị tượng Thần Lâm là biểu tượng cho sự cường đại.
Lúc y ở trên đài điểm tướng cũng là quang cảnh lừng lẫy, chiếu rọi vạn quân, hào quang cực thịnh.
Nhưng nếu có thể không để lãng phí giống như Trọng Huyền Thắng thì đúng là chiếm được món hời trong thiên địa giao cảm! Bởi vì sức mạnh từ sự phản hồi của thiên địa là do chính tay mình vuốt phẳng. “Đơn giản lắm.” Trọng Huyền Thắng nói nhẹ tênh: “Tìm hiểu mỗi một phần sức mạnh của mình, cầm bút tính toán biến hóa sinh ra khi Thần Lâm, lại nghiên cứu đôi chút về thiên địa giao cảm, kết hợp nghiên cứu các loại trường hợp và ảnh hưởng của các tu sĩ đạt thành Thần Lâm đối với bản nguyên thế giới... cuối cùng rèn luyện một chút là được.”
Trọng Huyền Tuân cười một tiếng: “Vậy thì rất đơn giản!”
Trọng Huyền Thắng nhìn y, lắc đầu. “Sao thế?” Trọng Huyền Tuân mỉm cười hỏi.
“Ta thấy huynh trưởng giống như cố nhân!” Trọng Huyền Thắng nói xong thì nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sứ giả Long Cung, tư thái cũng trở nên cao ngạo: “Bây giờ ngươi nói xem, có phải Long Cung thiếu một thiệp của ta hay không?”
Sứ giá Long Cung quỳ mọp xuống đắt: “Hầu gia kỳ tài ngút trời, khiến lão nhìn mà kinh hãi! Long Cung Yến nếu không có Hầu gia thì đúng là mắt đi vẻ đặc sắc! Xin Hầu gia đợi ta một lát, ta lập tức liên hệ Long Cung, bảo bọn họ gửi tới một tắm thiệp dành riêng cho ngài. Mong ngài đến dự!”
Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng, không máy để ý: “Đưa tới phủ đi.” Sau đó xoay người kéo tay Thập Tứ: “Phu nhân, chúng ta đi dạo phố."
Bạn cần đăng nhập để bình luận