Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 149: Triều Tinh Linh Xà

Chương 149: Triều Tinh Linh Xà
Xây dựng Tiểu Chu Thiên không phải là chuyện đơn giản, cũng không phải là tùy ý tạo nên ba cái Đạo Toàn thì chúng liền có thể xoay vòng. Nếu bản thân Đạo Toàn không thể hòa hợp cùng nhau, thậm chí xung đột lẫn nhau thì đó chính là hủy đi con đường tu hành.
Ba Đạo Toàn này được gọi là Tiểu Tam Tài. Tiểu Chu Thiên tốt nhất không chỉ cần hợp lý mà còn cần phải tương hợp lẫn nhau.
Căn cứ sự khác nhau giữa các phái và tâm tính của mỗi người, Tiểu Tam Tài cũng sẽ có sự khác nhau, chia thành nhiều loại như: sông biển phong nhã, rừng cây rậm rạp, thậm chí là vàng bạc đồng.
Đối với Khương Vọng, hắn đã sớm suy tính kỹ càng.
Đạo Toàn thứ nhất của hắn chính là mặt trời.
Chu Thiên Tinh Đấu trận lấy Thái Dương tinh làm căn bản. Mặt trời mọc thì trời đất sáng bừng.
Lấy mặt trời làm trung tâm, cũng có rất nhiều cách xây dựng những ý cảnh vô cùng mạnh mẽ, ví dụ như Nhật Nguyện Niên, từ nam chí bắc thời gian chảy dài.
Khương Vọng căn bản chẳng cần phải suy nghĩ, Đạo Toàn thứ hai đương nhiên chính là mặt trăng. Thái âm tinh gần như là thứ liên quan đến những gì hắn có hiện tại. Chỉ có trăng sáng mới có thể giữ được bản tâm.
Cũng giống như dùng Chu Thiên Tính Đấu trận đồ ngưng tụ Đạo Toàn, chuyển động của mặt trăng và chuyển động của mặt trời nhìn sơ qua cũng không có gì khác nhau, đều treo phía trên Thông Thiên cung.
Hai luồng tinh hà Đạo Toàn song song nhau, chiếu rọi Thông Thiên cung càng thêm rõ ràng.
Triều Tinh Linh Xà đang vui vẻ chuyển động quanh hai luồng Đạo Toàn, vô số viên đạo nguyên lăn xuống như châu ngọc. Hai luồng tinh hà Đạo Toàn mỗi ngày tạo ra mười sáu viên đạo nguyên. Lượng đạo nguyên mà Triều Tinh Linh Xà thổ nạp gấp ba lần Triền Tinh Thổ Khâu, mỗi ngày tu hành bốn lần, chính là được mười hai viên đạo nguyên.
Lấy tốc độ như vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tinh hà Đạo Toàn thứ ba sẽ được hình thành sau mười ba ngày nữa. Đến lúc đó chỉ cần Tiểu Chu Thiên không xảy ra vấn đề gì, Khương Vọng có thể vững vàng bước vào Chu Thiên cảnh.
Đại khảo Quận Viện khiến lòng người chấn động đã kết thúc, những người mà Khương Vọng quen biết như Lê Kiếm Thu, Vương Trường Tường đều thuận lợi vào được quận đạo viện. Trương Lâm Xuyên không đi thi quận viện mà định thông qua Tam Thành Luận Đạo năm sau mà chiếm được danh sách tiến thẳng vào Quốc Đạo viện.
Chẳng nghi ngờ gì ý định này sẽ lên cấp nhanh hơn so với đám người Lê Kiếm Thu thông qua quận viện. Cũng chỉ có Trương Lâm Xuyên có chiến lực mạnh nhất mới có tư cách dùng thời gian một năm để đánh cược.
Lúc Lê Kiếm Thu đi, đám người Khương Vọng liền ra ngoài thành đưa tiễn.
Những đệ tử thi quận viện này trên căn bản chính là những đệ tử ưu tú nhất của Thành đạo viện, người đưa tiễn rất nhiều.
Vương Trường Tường cơ hồ bị vây trong một đám người. Gia tộc họ Vương lấy hắn ta làm niềm kiêu hãnh, mấy vị lão nhân trong tộc không ngừng dặn dò hắn ta.
“Mấy vị sư đệ định lúc nào đến quận viện? Hay là định hẹn đến thẳng Quốc Đạo viện?” Một câu cuối cùng của Lê Kiếm Thu lại là nhìn Khương Vọng mà nói.
Sau khi cùng lập nhóm đến Thụ Bút Phong, kết thúc chuyện xưa, cả người Lê Kiếm Thu rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều. Cũng trở lại là một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.
Theo y thì trong đám người này người có hy vọng vào thẳng Quốc Đạo Viện chính là Khương Vọng.
Triệu Nhữ Thành cợt nhã nói: “Tranh thủ đuổi kịp sư huynh sớm một chút. Nếu như không thể đuổi kịp thì… xin sư huynh chậm một chút, chờ chúng ta nha.”
Lê Kiếm Thu cũng hơi hiểu Triệu Nhữ Thành, lập tức liền cười nói: “Vậy ngươi phải nỗ lực một chút nha, nếu không sư huynh lớn tuổi rồi có thể không chờ được mấy năm nữa đâu.”
“Ta bây giờ rất nỗ lực đó Lê sư huynh!” Triệu Nhữ Thành tức giận bất bình: “Mỗi ngày đều tu luyện hai canh giờ!”
“Lại dùng ít nhất bốn canh giờ ngâm mình trong Tam Phần Hương Khí lâu.” Trong giọng Hoàng A Trạm thay vì nói là xem thường chi bằng nói là ghen ghét, chua cay nói: “Còn không dẫn sư huynh theo cùng!”
“Vậy huynh có mang theo bạc sao sư huynh!”
“Sư huynh dạo thanh lâu cùng với ngươi là cho ngươi mặt mũi, ngươi xem người khác mời sư huynh, sư huynh có đi không? Sư huynh ngay cả liếc mắt một cái cũng chẳng thèm!”
“Đó là bởi vì ngoại trừ ta liền không có ai mời ngươi!”
Khương Vọng không để ý đến hai người đang cãi nhau, cười nói với Lê Kiếm Thu: “Có vẻ sư huynh cũng sẽ không ở lại quận viện quá lâu. Tương lai muốn đến Binh Bộ phát triển hay là muốn trấn giữ một phương?”
“Chờ sau khi ta đi ra từ Quốc Đạo viện, đại khái sẽ đến thành Tam Sơn.” Lê Kiếm Thu nói: “Vốn cũng muốn làm chút chuyện.”
Triệu Nhữ Thành và Hoàng A Trạm đang cười đùa đều trầm mặc lại, bọn họ sau khi cùng nhau trải qua hành động quét sạch hung thú thành Tam Sơn cũng càng có thể hiểu được tâm trạng của Lê Kiếm Thu.
Thành Tam Sơn có một loại hấp dẫn kỳ quái. Không phải do bản thân nó mà là do cuộc sống của những người nơi đó.
Trong những người ở đây, người có tâm trạng phức tạp nhất đại khái chính là Khương Vọng. Trừ chắp tay ra cũng không thể nói gì khác.
Lăng Hà hành lễ nói: “Vậy thì, mời sư huynh thẳng hướng mây xanh. Không có gì phải hối hận.”
Lê Kiếm Thu ngự kiếm đi xa, cũng thật sự không quay đầu lại.
Lúc trở về thành, Khương Vọng ở một góc cửa thành nhìn thấy một người ôm một con mèo màu quýt mập mạp. Chắc là đến đưa tiễn ai đó, nhưng không hiểu tại sao lại đứng ở đây.
Bóng dáng vô cùng cô độc.
Nhìn thấy Khương Vọng nhìn đến, hắn ta cũng chỉ khẽ gật đầu, trong ánh mắt ôn hòa không ẩn chứa tâm tình gì.
Khương Vọng cũng gật đầu một cái, liền bị Triệu Nhữ Thành lôi kéo đi xa.
Ngày mười lăm tháng mười một, đêm.
Ngày khiêu chiến phúc địa mỗi tháng đúng hạn bắt đầu, mỗi lần như vậy Khương Vọng sẽ giành ra thời gian một ngày để chuyên tâm chuẩn bị khiêu chiến phúc địa. Hắn không muốn vì không có kịp thời ứng chiến mà bị xử thua – đương nhiên cho dù hắn nghênh chiến cũng không thể nào tránh khỏi kết quả thất bại.
Tối nay vẫn không có ngoại lệ.
Khương Vọng cầm hai đại tinh hà Đạo Toàn, kiếm quyết Tử Khí Đông Lai cảnh giới nhập hóa, Tứ Linh Luyện Thể quyết đã xong chương Thanh Long, một thân đạo pháp đã tương đối thành thục.
Nhưng vẫn bị giết ngay lập tức.
Lần này lại càng kỳ quái hơn, hắn không phát hiện ra thủ đoạn giết chết hắn là gì.
Khương Vọng cảm thấy nếu như hắn được ghi chép lại trong Thái Hư Huyễn Cảnh, tiêu đề hẳn là “Khương Vọng và một ngàn cách chết khác nhau”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận