Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 850: Oán

Chương 850: Oán
Sinh thời không ai hỏi thăm, sau khi chết không ai liệm.
Sống cũng lẻ loi, chết cũng cô độc.
Trong thế giới này, chết không có chỗ chôn là nguyền rủa oán độc nhất.
Nguyền rủa oán độc nhất cũng có ý nghĩa của nó... Nó liên quan đến một sức mạnh cường đại nhất - Chú Thuật.
Doãn Quan phát động nguyền rủa, oán niệm tức khắc bộc phát.
Ác ý sinh ra trong lòng mỗi người, nó nảy nở, lan tràn.
Trong toàn bộ phạm vi trụ gang đen vây khóa, sức mạnh nguyền rủa vô tận điên cuồng du đãng, tiếng gió gào thét nó mang theo như hóa thành thực chất.
Đây là cơn sóng thần bùng nổ trong lòng người.
Nếu người trong thương đội còn chưa rời đi thì sẽ bị ăn mòn hoàn toàn, người nào cũng oán độc tự hủy mà chết, không có ai có thể may mắn thoát khỏi.
Nguyền rủa của Doãn Quan xông đến, mái tóc dài luôn rũ đến dưới chân không gió mà bay loạn, cứ như muốn tàn sát mọi thứ trước mắt, dáng vẻ mang khí thế độc ác mãnh liệt, như yêu như ma.
Sức mạnh hắc ám này đè ép tới mức người ta hít thở không thông.
Cho dù có trụ gang đen ngăn cách nơi đây!
Nhìn thấy được uy thế hôm nay của Doãn Quan, Khương Vọng mới biết là mấy lần hắn chứng kiến Doãn Quan ra tay trước kia chỉ như vui đùa, y vốn chưa từng bày ra thực lực thật sự.
Đối mặt với Doãn Quan như vậy, cho dù hắn đã là nhân vật thiên tài nổi danh của Tề Quốc, căn bản cũng không chống đố được một hiệp.
Nhưng mà đáng sợ chính là...
Cho dù là Doãn Quan thuộc đỉnh cao của Ngoại Lâu như vậy, khi đứng trước mặt Thần Lâm Cảnh Nhạc Lãnh, vẫn không tìm ra được nửa phần cơ hội!
Đối mặt với sức mạnh chú thuật che trời lấp đất vọt tới của Doãn Quan, Nhạc Lãnh chỉ phun ra một chữ: "Uy!"
Trên không phía sau ông ta mơ hồ xuất hiện hư ảnh một con thần thú.
Trên trán nó có một sừng, kiên cố, uy nghiêm. Nộ Mục trợn lên, lông tóc đen rậm.
Có thần thú tên gọi Giải Trĩ, có thể biện thị phi đúng sai, có thể nhận thức thiện ác trung gian, lấy hạng người gian tà làm thức ăn, danh hào là Pháp Thú.
Nó chính là thần thú duy nhất mà Pháp gia cung phụng!
Hư ảnh này vừa xuất hiện thì mây đen trên đỉnh đầu đã tan biến, sương đen phía ấn đường bay đi.
Sức mạnh chú thuật dây dưa trên người Nhạc Lãnh lập tức tan biến, không còn lại chút nào.
Pháp Thú uy nghiêm, chư tà tránh lui!
Một chữ thôi đã giải ách nạn.
Mà Nhạc Lãnh lại quát: "Võ!"
Pháp Thú phía sau rít dài một tiếng, bốn vó giẫm lên không, phát ra tiếng trượng gõ trầm đục như trên đại đường. Nó lướt qua thân thể của Nhạc Lãnh, cúi đầu tới, trực tiếp đâm về hướng Doãn Quan.
Người này có tội, lấy sừng đâm tới!
Thất khiếu của Doãn Quan tuôn trào khói đen, lục quang trong mắt càng sâu, lục quang trên quyền càng nồng cháy, y lấy uy thế kinh người vọt tới, nhưng trong nháy mắt va chạm vào nhau, y vẫn bị cái sừng của Pháp Thú hất bay!
Lấy nhãn lực của Khương Vọng thì trong nháy mắt Doãn Quan đã thử ít nhất tám loại thủ đoạn né tránh, nhưng vẫn không thể thoát được cú húc này.
Một sừng của Pháp Thú vừa đụng vào, hình như là luật pháp đóng lên, quy củ lập thành, đương nhiên, tránh cũng không thể tránh.
Bị đụng phải đúng là thiên lí tuần hoàn, có thể trốn tránh mới gọi là không thể tưởng tượng.
Doãn Quan bị Pháp Thú húc bay ngược lên giữa không trung, y như bị kích phát hung tính, cũng kêu to một tiếng, trực tiếp mở ra mười ngón tay có lục quang lượn lờ, hung hăng cắm vào thân thể hư ảnh của Pháp Thú, xé toạc ra ngoài!
Thế bay ngược chưa ngưng lại thì hư ảnh Pháp Thú đã tan biến.
Mà vết thương trên bụng của Doãn Quan bị Pháp Thú một sừng đâm ra, máu chảy như suối.
Khương Vọng đứng bên ngoài trụ gang đen quan sát, nhìn thấy trong dòng máu kia có thứ như sương mù màu đen nhàn nhạt đang uốn lượn từng đợt từng đợt.
Doãn Quan duỗi tay nhấn một cái lên bụng, máu lập tức ngừng.
Lục quang trong mắt y càng thêm sâu sắc.
Khương Vọng vẫn nhớ rõ, lúc trước khi ở ngoài hạ thành Nhị Thập Thất của Hữu Quốc, Doãn Quan và thống soái Trịnh Triêu Dương của Phụ Bi Quân có quyết đấu một trận, nhưng trước khi lục quang xâm mãn đôi mắt thì Doãn Quan đã rời khỏi trạng thái mạnh nhất, dừng tay rời đi.
Mà giờ này khắc này, Doãn Quan vẫn chưa dừng lại...
Thậm chí sau khi y ngừng chảy máu, y lập tức nhằm về phía Nhạc Lãnh.
Y chủ động khởi xướng tiến công một lần lại một lần, phảng phất như y mới là người chiếm cứ ưu thế tuyệt đối kia!
Quận Tĩnh Hải, tộc địa của Cao thị.
Trên trời cao, Bình Đẳng Vương đeo mặt nạ Diêm La lớn tiếng kêu lên quái dị: "Diêm La Địa Ngục Vô Môn giá lâm, bọn ngươi còn không mau nhận lấy cái chết!"
Nhạc Lãnh không có ở đây, toàn bộ quận Tĩnh Hải lại không có cường giả Thần Lâm nào có tên có họ, giờ phút này gã không còn gì phải cố ky nữa. Gã trở nên điên cuồng đến cực điểm.
Mấy ngày nay phải ăn bữa hôm lo bữa mai, làm thô bạo trong lòng gã càng sâu. Thật sự phải dùng máu tươi tắm thân mới có thể thoáng bình tĩnh trở lại.
Mà Tống Đế Vương trực tiếp hơn rất nhiều, thậm chí ông ta còn chưa bay lên, chỉ đạp bộ trên mặt đất đi về phía trước, bất kể đối mặt với cái gì, bất kể đối mặt với ai, ông ta cũng\ chỉ tung ra một quyền.
Không ai chống lại được một quyền của ông ta, người dám cản trở đều bị trực tiếp đấm nổ chết.
Chỉ một quyền đã đánh nát cổng chào của Tĩnh Hải Cao thị.
Đó là đại trận then chốt của toàn bộ tộc địa Tĩnh Hải Cao thị!
Trong phòng tối, tộc trưởng đương nhiệm của Tĩnh Hải Cao thị là Cao Hiển Xương đang hô to: "Cầu viện! Nhanh chóng cầu viện!
Lập tức thông báo cho Tĩnh quý phi!"
Làm tộc trưởng của Tĩnh Hải Cao, ông biết rất rõ không lâu trước đây trong thành Lâm Tri đã xảy ra chuyện gì. Ông cũng biết Địa Ngục Vô Môn là một đám hung nhân như thế nào.
Nhưng không phải đội lùng bắt của Tuần Kiểm phủ đô thành đã bao vây bọn chúng ở quận Bích Ngô sao?
Không phải Bộ Thần Nhạc Lãnh tự mình tọa trấn ở ngoài quận Tĩnh Hải sao?
Hiện tại...
Đám Thanh Bài đáng chết kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận