Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3331 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (2)



Chương 3331 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt Viên Tiểu Thanh đầy ắp nhu tình.
Có thiếu nữ nào lại không ái mộ anh hùng trẻ tuổi? Có giấc mộng xuân xanh nào chưa từng xuất hiện anh hùng cầm tay đồng hành trên nơi phong quang tuyệt đỉnh?”
Sài A Tứ xuất thân thấp kém, tài nguyên hoàn toàn không có, hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân, từ hạng vô danh từng bước đi tới hôm nay. Giờ lại càng hào quang chói mắt, tỏa sáng rực rỡ.
Mang theo một thân thơm ngát và những lời khen ngợi lấy lòng đầy tai, Sài A Tứ theo tiểu yêu dưới trướng đi bái kiến Hội Chủ.
Chuyến đi này rất kín kẽ, bọn họ về Hoa Quả Hội trước, thay quần áo, mặc áo choàng đen, ngồi lên xe ngựa chờ sẵn ở cửa sau rồi mới im hơi lặng tiếng rời đi.
“Hội chủ gặp ta cũng không phải mới lần một lần hai, sao hôm nay lại ra vẻ thần bí như vậy?” Sài A Tứ hỏi tiểu yêu dẫn đường.
Gã có kiếm sắt nơi tay, Cổ Thần Kính trong ngực, thần linh vĩ đại trong lòng, đương nhiên không sợ hãi bất cứ cạm bẫy nào.
Lúc này tiểu yêu dẫn đường mới nói: “Sài Hương chủ chớ trách, là Hội chủ dặn dò ta không được nói trước. Kẻ muốn gặp ngài lần này, thật ra là yêu khác…”
Sài A Tứ duy trì vẻ bình tĩnh của một bề trên: “Không biết là vị cao hiền nào?”
Tiểu yêu dựng thẳng ngón tay, chỉ lên trên.
Sài A Tứ cũng chẳng nghĩ nữa, chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Gia nhập Hoa Quả Hội, có được sự công nhận của Viên gia Ma Vân, nhận được càng nhiều tài nguyên, đi lên tầng lớp cao của thành Ma Vân, đây vốn chính là lộ trình dự kiến lúc ban đầu. Trên thực tế, tới hôm nay Viên gia Ma Vân mới tìm tới gã, so với tưởng tượng thì muộn hơn rất nhiều.
Nghi vấn duy nhất là Viên gia Ma Vân tìm gã cần gì phải giấu giấu diếm diếm như thế? Có ai không biết Hoa Quả Hội là sản nghiệp nhà ai, có cần phải bịt tai trộm chuông như vậy không?
Xe ngựa quanh đi quẩn lại được một vòng lớn, cuối cùng không ngờ lại đi tới gần võ đài thi đấu ngày hôm nay, dừng lại trước một quán trọ hết sức bình thường.
Sài A Tứ trùm áo choàng xuống xe ngựa, theo tiểu yêu tiến vào bên trong, lên tầng ba, dừng bước trước một căn phòng hạng phổ thông.
“Cốc cốc cốc!”
Tiểu yêu đứng ngoài cánh cửa báo cáo: “Sài Hương chủ tới rồi.”
“Kẹt!”
Không ngờ là Hội chủ Hoa Quả Hội – Viên Ích Chi đích thân mở cửa, lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi mới hỏi: “Không có ai đi theo chứ?”
Tiểu yêu dẫn đường nói: “Ngài yên tâm, tiểu nhân lượn qua rất nhiều con đường, cho dù có người đi theo thì cũng bị cắt đuôi từ lâu rồi ạ.”
Lúc nà Viên Ích Chi mới nhích cái thân thể to oạch sang một bên, cười tươi rói: “Nào nào nào, A Tứ, màu vào. Ta giới thiệu với ngươi…”
Một gian phòng bình thường, bài trí bình thường, chỉ có giường ngủ, bàn trà, bàn trang điểm, một tấm bình phong.
Duy chỉ có bên cạnh bàn trà ngay chính giữa gian phòng là một yêu quái không hề bình thường.
Yêu này thân thể nhỏ gầy nhưng đôi mắt lại rực sáng, huyệt thái dương nhô cao, tỏa ra khí tức cường giả nồng đậm.
Là người thừa kế Viên gia Ma Vân, một trong Ma Vân Tam Tuấn Tài – Viên Mộng Cực!
Sài A Tứ có chút thất vọng.
Người từng xa không thể với tới như Viên Mộng Cực đã không còn lọt vào mắt gã từ lâu. Chẳng qua là một tên giá áo túi cơm tốt số sống nhờ tổ tông ban ơn. Xuất thân tốt như vậy, tài nguyên tốt như vậy, danh tiếng nào mà không đạt được? Vậy mà chẳng phải vẫn còn loanh quanh trong thành Ma Vân? Ta luyện kiếm mấy tháng đã có thể lọt vào mười vị trí đứng đầu ngang hàng với các ngươi, đợi ta luyện thêm dăm ba năm nữa, còn có thể đạt đến mức nào?
Còn tưởng lần này mình sẽ gặp được gia chủ Viên gia – Viên Giáp Chinh cơ đấy.
Bây giờ cũng chỉ có mấy Yêu Vương là đáng để Sài mỗ coi trọng vài phần.
Nhưng thất vọng thì thất vọng, trên mặt gã vẫn là nụ cười rạng rỡ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Hóa ra là Viên công tử! Hôm nay được gặp thiên tài số một Thiên Tức Hoang Nguyên đúng là phúc ba đời của Sài A Tứ!”
“Gì mà số một Thiên Tức Hoang Nguyên, nói bậy!” Viên Mông Cực nở nụ cười thận trọng, khoát tay: “Nào, ngồi xuống nói chuyện.”
Hội chủ Hoa Quả Hội Viên Ích Chi cười hùa theo rồi lui ra khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Sài A Tứ thì thuận thế áp sát tới, liên tục nịnh nọt.
Tươi cười chào đón, ân cần trước sau là nghề cũ của gã, đương nhiên là không chê vào đâu được.
Mấy chuyện như nịnh nọt ấy mà.
Được một tiểu yêu vô danh tiểu tốt nịnh và được một người sắp trở thành một trong mười thanh niên yêu tộc đứng đầu thành Ma Vân nịnh, cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Viên Mộng Cực cười như được mùa, chỉ cảm thấy tiểu yêu này đúng là hiểu chuyện. Trước kia cảm thấy gã chẳng qua là một tên phế vật gặp may, một tên nhà nghèo vượt khó tu luyện, liều mạng tiến lên, cả đời tiền đồ cũng có hạn. Nhưng bây giờ lại cảm thấy cái tên này cũng có chút linh khí.
“A Tứ.” Hắn ta thân thiết hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta lại gặp ngươi ở đây? Trong một nhà trọ bình thường, phong cảnh ngắm được cũng không mấy náo nhiệt.”
Sài A Tứ cười hùa: “Viên công tử thông minh thần tuệ, tâm tư của ngài sao ta có thể đoán được?”
“Ngươi ấy à, giảo hoạt.” Viên Mộng Cực nhìn xung quanh, tùy ý bảo: “Nhà trọ này chính là sản nghiệp riêng của ta. Trước nay chưa từng để lộ. Hôm nay gặp ngươi ở đây chính là để bày tỏ lòng thành, xem ngươi như người nhà.”
Sài A Tứ cảm động không thôi, cảm động chảy cả nước mắt, đến độ tình nguyện đầu rơi máu chảy.
“Ta rất xem trọng ngươi.” Viên Mộng Cực vỗ vai gã: “Ngươi là một viên ngọc có thể mài giũa, tương lai Thiên Tức Hoang Nguyên nhất định có một chỗ của ngươi.”
Sài A Tứ sốt ruột nói: “Nếu nói Thiên Tức Hoang Nguyên có một chỗ cho ta cắm dùi thì đó nhất định là vì đó là nơi thuộc sở hữu của ngài.”
Viên Mộng Cực cười càng tươi, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Hôm nay tìm ngươi là vì một đại sự, muốn giao phó cho ngươi. Sau khi thành công, ta bảo đảm ngươi sẽ có được vinh hoa phú quý!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận