Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 988: Không phải trăng trên trời

Chương 988: Không phải trăng trên trời
Tòa thành dưới chân này là nơi hắn từng hướng về. Trong vô số đêm dài ở thành đạo viện, hắn đương nhiên đã từng tưởng tượng qua, một ngày kia khi tu hành có thành tựu, nội thì tham gia triều đình xử lý quốc sự, ngoại thì canh giữ một phương, tạo phúc cho bá tánh.
Tất nhiên hắn đã tưởng tượng khi mình mặc quan phục của Trang quốc sẽ trông uy nghiêm lẫm liệt thế nào...
Thời tuổi trẻ khinh cuồng, tỉnh thân phấn chấn kia...
Những thứ đã từng tưởng tượng kia, đều đã tan võ hết.
Tan võ trong cơn ác mộng kia.
Là sự ngây thơ mà vô số lần giật mình thức dậy lúc nửa đêm, cũng không bao giờ có thể quay trở lại!
Đây là lần đầu tiên hắn đến thành Tân An, khác với tình cảnh mà hắn từng tưởng tượng.
Nhưng đây là hiện thực, là một phần tàn khốc của cuộc đời.
Khương Vọng sớm đã học cách đối mặt với nó.
Vì vậy, hắn cầm kiếm, tay rất vững, vẻ mặt rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Đổng A.
Đổng A vẫn tỏ vẻ bình thản, kiên nghị, nghiêm túc, như thể không có gì có thể lay chuyển được ông ta, cũng chẳng có yếu tố nào có thể làm thay đổi được thái độ của ông ta.
"Phải, đã rất lâu rồi." Đổng A nói.
Mây ngày càng dày, ánh trăng đã khuất đi xa, đêm đen mịt mù không một ánh sao.
Sắp mưa rồi. Khương Vọng nghĩ.
Cũng chẳng còn lời nào nữa. Khương Vọng biết tại sao mình đến, Đổng A cũng biết tại sao hắn đến.
Cho nên tiến lên.
Hai người đứng ở hai đầu phố, chào nhau một tiếng. Sau đó cất bước, đồng thời tiến lên.
Không khí bị phá vỡ.
Họ bắt đầu chạy.
Thân hình di chuyển quá nhanh chỉ nhìn thấy được dư ảnh.
Chân giẫm lên gạch lát, tạo ra những vết lõm nhỏ.
Bang! Bang! Bang!
Những tiếng vang như chỉ còn âm thanh tồn tại.
Sức mạnh bắn ngược cùng sức mạnh tiến lên liên tục chồng chất, một hơi thở vẫn chưa qua, hai người đã lao vào nhau!
Quyền đối quyền, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trong mắt Đổng A, Khương Vọng chẳng nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự nghiêm túc.
Mà trong mắt Khương Vọng, Đổng A chỉ thấy một mối thù huyết hận.
Hai người đứng vững giữa con phố dài, từ sau lưng họ, gạch lát đã vỡ ra từng mảnh, hai bên cũng có vết nứt chạy dài. Chỉ có nơi họ đứng là vẫn còn nguyên vẹn.
Tam Muội Chân Hỏa vọt ra, lao tới nắm đấm của Đổng A.
Đổng A vung tay, ngọn lửa không có tắt, thay vào đó ông ta đã bị đốt cháy một nửa nắm tay!
Tay trái dựng thẳng thành đao, trực tiếp cắt đứt cánh tay phải của mình.
Cánh tay bị nhiễm Tam Muội Chân Hỏa vẫn còn lăn trên mặt đất.
Nhưng cánh tay bị đứt lìa của Đổng A nhanh chóng sinh thịt, giãn nở, trưởng thành và hồi phục.
Vừa mới giao phong, cả hai bên đều sử dụng thần thông của mình!
Soạt!
Một đường kiếm quang rực rỡ lóc sáng.
Đêm nay vốn không có trăng nhưng nó như trở thành một vầng trăng sáng.
Không phải trăng trên trời, mà là trăng ở nhân gian.
Kiếm quang chiếu vào ánh trăng, mềm mại vô cùng nhưng không thể nào trốn tránh!
Trước đó, Khương Vọng chưa từng sử dụng một kiếm này, nhưng khi nhìn thấy Đổng A, một kiếm này tự nhiên lại hiện lên trong lòng.
Kiếm này tên là Tương Tư.
Không ai không thưởng trăng, không ai không tương tư.
Nhưng thanh kiếm của Khương Vọng không phải sự tương tư nhập cốt của tình nhân, mà là sự hận thù kéo dài vô tận. Vĩnh viễn giống như vầng trăng sáng, cho đến khi chết mới thôi!
Vô số đêm, hắn nhìn lên vâng trăng sáng, nhưng lại chỉ nhìn thấy yết hầu của Đổng A.
Thù hận lớn lên trong vô số đêm, khiến hắn không thể có được một giây phút bình yên.
Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Triệu Lãng, Ngụy Nghiễm, Hoàng A Trạm, Đường Đôn, Tiêu Thiết Diện... những người ở thành Phong Lâm vốn dĩ không nên chết!
Đối với Đổng A mà hắn từng tín nhiệm, từng tôn trọng, ngưỡng mộ, thanh kiếm này là tất cả tình cảm và tất cả ngôn từ của hắn.
Lấy đồ thí sư, nghĩ đã quá lâu rồi!
Từng kính phục bao nhiều, về sau càng thù hận bấy nhiêu.
Đây là "tương tư" của thanh kiếm Trường Tương Tư này.
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, Đổng A liền cảm nhận được hết nỗi đau cùng dày vò trong lòng Khương Vọng, không cần phải nói ra, tất cả đều hiện diện trên kiếm này.
Khương Vọng không chỉ hận Đổng A, mà còn hận chính mình.
Hắn căm hận bản thân vì đã tin nhầm người, thất bại trong việc cứu thành Phong Lâm nơi hắn lớn lên, biến quê hương hắn trở thành nơi chết chóc vĩnh viễn.
Hận người, hận chính mình. Những hận thù này đè nặng trong lòng Khương Vọng. Để cho hắn không vui, lúc nào cũng cau mày, tích uất ức cả đời!
Đây là một thanh kiếm cực kỳ tuyệt đẹp, nhưng nó cũng là một thanh kiếm cực kỳ nặng.
Đối mặt với thanh kiếm này, Đổng Á vung tay phải lên, rút ra một cây thước sắt.
Thước này rất thẳng, trang trọng và uy nghiêm.
Một bên màu đen, một bên màu trắng. Có sự phân biệt rõ ràng, giới hạn chặt chẽ.
Đây là Lưỡng Giới Thước, được nuôi dưỡng bởi quyền uy hình sự của Trang quốc, là danh khí quốc gia.
Phân định thiện ác, phân rõ đúng sai, phân biệt đục trong, phán định sống chết.
Thước sắt được dựng lên, giống như một lưỡi dao sắc bén, chặn đứng kiếm quang giống như vầng trăng sáng kia.
Đồng thời như đang chất vấn, tra khảo nội tâm.
Hành hung trên đường, có nên không?
Mưu sát kẻ địch, có nên không?
Đồ đệ giết thầy, có nên không?
Một thước địch kiếm, đồng thời năm ngón tay trên bàn tay trái của Đông Á mở rộng, ấn về phía mặt đất.
Suốt con phố dài, những chồi cây bật ra khỏi mặt đất, đập võ cả gạch lát, nhanh chóng phát triển, trồi lên. Tất cả các sản phẩm bằng gỗ, xe đầy, giá kệ nằm rải rác trên con phố dài... ngoại trừ cửa ra vào và cửa sổ của các ngôi nhà hai bên được cố tình tránh ra, những vật dụng bằng gỗ còn lại đều bị biến dạng.
Cự thụ phá thổ, gai nhọn đâm loạn.
Chỉ trong chốc lát.
Trời đất như ngục gian, trong xanh như lồng lộng.
Đêm của Ung quốc không giống như đêm của Trang quốc, con người trên thế giới này đều có những nỗi buồn và niềm vui riêng.
Sau khi phủ Lĩnh Bắc bị phá hủy, phủ Nghi Dương là tuyến phòng thủ quan trọng nhất ở phía nam của Ung quốc.
Tỏa Long Quan ở phủ Nghỉ Dương từng là cửa ải hiểm yếu đầu tiên của Ung quốc. Kể từ khi lãnh thổ của Ung quốc vượt qua dãy núi Kỳ Xương và mở rộng đến Trang địa, cửa ải hiểm yếu này đã mất đi ý nghĩa chiến lược của nó.
Sau khi Trang Thừa Càn khai phá đất đai và lập quốc, Tỏa Long Quan đã lấy lại được chút giá trị, nhưng nó vẫn không được quá coi trọng. Phần lớn tinh lực phòng thủ biên giới của Ung quốc kỳ thực vẫn đặt hết vào tuyến phòng thủ được xây dựng xung quanh dãy núi Kỳ Xương.
Chỉ đáng tiếc vào ngày 29 tháng 12, nó đã bị đột kích và tiêu diệt bởi đội quân do Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh của Trang quốc chỉ huy. Biên phòng phía nam vốn hao phí một lượng lớn nhân lực, vật lực không thể phát huy được giá trị liền bị tan rã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận