Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2919 - Như Đắc Quảng Văn (1)



Chương 2919 - Như Đắc Quảng Văn (1)




Chương 2919 : Như Đắc Quảng Văn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng xem xét kỹ thực lực của bản thân, tự hỏi dưới tuyệt đỉnh Thần Lâm, hắn đều có thể chiến một trận. Thực lực hoặc cao hoặc thấp, nhưng trong trận chiến tranh sinh tử, cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Còn nếu chống lại tuyệt đỉnh Thần Lâm, liền chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Lúc trước ở đài điểm tướng đánh nhau với Trọng Huyền Chử Lương, hắn mặc dù chỉ là Nội Phủ, Kế Chiêu Nam lại là thiên kiêu Thần Lâm, lại bị Trọng Huyền Chử Lương nhào nặn như đống bùn, ung dung nghiền ép.
Thậm chí khi đó Trọng Huyền Chử Lương là đồng thời “chỉ điểm” ba người, đồng thời dùng ba loại cấp bậc tu vi, nghiền ép ba thiên kiêu đỉnh cấp!
Đánh Kế Chiêu Nam thì Thần Lâm, đánh Trọng Huyền Tuân thì Ngoại Lâu, đánh Khương Vọng thì Nội Phủ, khống chế sức mạnh quả thực xuất thần nhập hóa, đánh cho ba người bọn họ đều không thể nói gì.
Lúc này hồi tưởng lại, Khương Vọng cũng không cảm thấy mình có thể có biểu hiện tốt hơn Kế Chiêu Nam.
Lần này tới thảo nguyên dự lễ, sứ thần của nước nhỏ hắn tất nhiên không cần để ý. Trong số những sứ thần của cường quốc, Mộ Dung Long Thả và Hoàng Bất Đông, đều lớn hơn hắn mười tuổi, hắn không có ý định trêu chọc.
Những người cùng thế hệ như Chung Ly Viêm, Đấu Chiêu, Trần Toán này, ai đến hắn cũng không từ chối, đều không ngại luận bàn đôi chút.
Thậm chí cường giả Thần Lâm Mục quốc, những… Thần Lâm trẻ tuổi nổi danh kia, mấy đệ tự gia tộc chân huyết, đám người Na Lương đã từng tham gia Quan Hà đài kia… Nếu như người Mục quốc không ngại, hắn cũng muốn thử một chút.
Chiến đấu là tự hiểu rõ mình, nghiệm chứng đạo. Tóm lại là luôn luôn tuân theo nghiêm khắc chỉ thị của Tề thiên tử, nỗ lực giành lấy thể diện cho Tề quốc.
Cho đến hiện tại…
Sau khi Khương hầu gia tắm gội thay y phục, phân phó Kiều Lâm chuẩn bị một phần lễ vật, liền tự mình đem đi, một mình bái phỏng chủ trì của Mẫn Hợp miếu, kim miện tế tư Đồ Hỗ.
Mặc dù Vũ Văn Đạc nhắc nhở hắn không nên trêu chọc phiền phức, nhưng Khương Vọng nghĩ rằng, đối phương đưa tay cứu giúp ở biên hoang, sau khi mình trở lại Vương Đình, dù sao cũng nên tỏ ý.
Chính điện của Mẫn Hợp miếu, tên là “Quảng Văn Gia Tà Vô”.
Tên của điện này hơi kỳ lạ, bởi vì nó do hai từ thuộc hai hệ từ ngữ hợp lại.
"Quảng Văn" và "Gia Tà Vô".
Gia Tà Vô đương nhiên là ngôn ngữ thần hệ, nghĩa là “anh hùng”.
Quảng Văn lại là một từ tương đối ngữ thông dụng trong phật đạo nho, nghĩa chính là “kiến thức uyên bác”.
Đương nhiên, ở Quảng Văn Gia Tà Vô điện, nó có nghĩa là – lời mời gọi anh hùng của chúng ta được nhiều người biết đến.
Chính là kêu gọi thần sử Mẫn Cáp Nhĩ năm đó trở về.
Sau khi Mẫn Hợp miếu biến thành nơi Mục quốc dùng để tiếp đãi sứ thần ngoại quốc, trải qua thời gian dài, nó mới được mở rộng nghĩa ra thành – “Truyền xướng tên anh hùng”, có ý hoan nghênh anh hùng thiên hạ tìm đến.
Về phần tại sao lúc đầu lại sử dụng từ “Quảng Văn” này, Khương Vọng có phỏng đoán, có lẽ là sợ Mẫn Cáp Nhĩ không ở thảo nguyên sẽ không nghe thấy lời kêu gọi này…
Đương nhiên, đây chỉ là đoán mò. Ngôn ngữ thảo nguyên vốn cũng có rất nhiều bộ phận trung nguyên, từ những… đệ tử gia tộc chân huyết kia liền có thể thấy đôi phần.
Trước lúc đến đấu trường Thương Lang, Khương Vọng liền chuyên môn sai người hỏi thăm qua, Đồ Hỗ quả thật đang ở trong Mẫn Hợp miếu, cho nên lần này có thể không sợ thất bại – sứ thần các nước đã liên tiếp tới thảo nguyên, Đồ Hỗ là người phụ trách việc nghênh đón sứ thần ngoại quốc, lại chạy loạn khắp nơi, cũng thật là kỳ quái.
Đối với sự bái phỏng của Võ An hầu Tề quốc, Đồ Hỗ cũng không hề biểu hiện kiêu ngạo, mà mở rộng cửa chính điện, tự mình mời hắn vào trong điện.
Đồ Hỗ hôm nay, vẫn như lúc mới gặp ngày đó, ăn mặc phú quý hoa lệ. Một thân trường bào kim miện tế cực kỳ phức tạp, hiển hiện thần ân thần uy, cao cao tại thượng, nhưng bản thân ông ta lại cho người khác cảm giác cũng rất chân thực, tươi tắn.
Gương mặt anh tuấn kia mặc dù thâm thúy, nhưng lại không khiến cho người khác có cảm giác xa cách.
Vừa vặn ngược lại lúc ở biên hoang.
Thuận miệng giải thích với Khương Vọng đủ chuyện về Quảng Văn Gia Tà Vô điện, từ phong cách kiến trúc đến một số tin đồn lịch sử thú vị, ngữ điệu thân thiết tự nhiên, diệu ngữ liên tiếp, khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Đi vào cửa chính cao lớn trang nghiêm, nguy nga lộng lẫy, thứ đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy, là một chiếc chuông lớn.
Chuông này hiện màu thiên thanh, treo ngay giữa tiểu viện, bên trên nó điêu khắc tỉ mỉ, miêu tả câu chuyện Mẫn Cáp Nhĩ truyền đạo. Bởi vì thể tích quá lớn, quả thực giống như che kín bức tường.
Người tiến vào tất phải vượt qua nó, mới có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau.
“Chuông Quảng Văn này, từ ngày Quảng Văn Gia Tà Vô điện khánh thành, liền chưa từng vang lên.” Đồ Hỗ giới thiệu, trong giọng nói có chút buồn man mác.
Khương Vọng đương nhiên biết vì sao nó chưa hề vang lên, về câu chuyện Mẫn Cáp Nhĩ, không biết đã lưu truyền trên thảo nguyên bao nhiêu năm.
Chẳng qua là lúc hắn nghe thấy cái tên “chuông Quảng Văn” này, lại chợt nhớ đến một chiếc chuông khác.
Bảo vật trấn tự của Huyền Không tự - “Chuông Ngã Văn”.
Tên giống nhau như vậy, liệu có liên quan gì đến nhau không?
Nhưng mà một cái ở Thương Đồ thần giáo, một cái ở đông thánh địa Phật môn, thật sự không liên quan đến nhau.
Khương Vọng cảm thấy chắc là mình hơi quá nhạy cảm.
Đối với nền tảng lập quốc của Mục quốc tồn tại rất nhiều nghi vấn, hơn nữa lúc săn ma ở biên hoang, khiến cho hắn hiện tại nhìn nơi nào ở Mục quốc, đều cảm thấy liệu có bí mật nào tồn tại hay không.
“Quảng Văn… Tên rất hay.” Hắn làm như không có gì trả lời.
Đồ Hỗ bước chậm, như tắm trong ánh sáng thần mộc, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy. ‘Như Đắc Quảng Văn’, ‘Như Sử Tri Văn’, ‘Như Thị Ngã Văn’, chính là ‘Tam Văn Tam Phật Tín’ của phật tông, sao có thể không hay?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận