Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1145: Vẫn muốn gặp chân trời

Chương 1145: Vẫn muốn gặp chân trời
Có thể nói đã giúp Khương Vọng bớt đi biết bao nhiêu con đường quanh co.
Một đường tu hành của hắn, thật sự gặp phải rất nhiều khó khăn và rất nhiều kẻ thù ngăn lối. Nhưng đồng thời cũng luôn được rất nhiều người ủng hộ và giúp sức cho hắn. Quan Diễn là một vị trong số đó.
Đương nhiên, Quan Diễn không khó để nhìn ra sự chân thành từ Khương Vọng, cho nên y lại cười: "Y như lúc ngươi giúp ta trả lại tăng y vậy à?"
Không cần đền đáp, toàn dựa vào một lời hứa.
"Giống như vậy." Khương Vọng nói.
Thế là Quan Diễn nói: "Được."
Không đợi Khương Vọng tiếp tục bắt đầu chủ đẻ, y hỏi thẳng:
"Lần này, ngươi cố ý đến tìm ta, là gặp vấn đề khó khăn gì sao?"
Thật sự quá quan tâm rồi!
Khương Vọng cũng không màu mè, dựa theo mức độ quan trọng, trực tiếp hỏi tất cả từng cái một những vấn đề tu hành đã tích lũy.
Quan Diễn rất kiên nhẫn, trả lời từng câu một, cho đến khi chân trời lộ ra hơi ít ánh sáng, thì đợt chỉ điểm này mới xem như như xong.
Lúc chia tay, Khương Vọng nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Tiền bối, ngài có biết Điếu Hải Lâu chăng?"
"Có chút ấn tượng" Quan Diễn nói: "Là một trong mấy tông môn mạnh nhất ven biển. Sao thế?"
"Vậy ngài có biết tế hải?" Khương Vọng lại hỏi.
Quan Diễn im lặng một hồi, chắc là đang nhớ lại.
"Chuyện này không phải là việc hiện tại ngươi nên biết. Ta cũng chỉ là trước kia từng nghe mấy sư thúc và sư bá nói."
Sư thúc và sư bá của Quan Diễn, vậy chính là cao tăng thế hệ chữ "Chỉ.
Khác với loại tu sĩ không chỗ dựa như Khương Vọng. Là đệ tử ngộ tính cao nhất của Huyền Không Tự năm đó, Quan Diễn chắn chắn có thể biết được một vài bí ẩn vượt qua thực lực y. Đôi lúc, có thể chỉ là vài câu chuyện phiếm của trưởng bối, chính là bí ẩn mà người khác mãi không biết được.
Quan Diễn tiếp tục nói: "Đây là một truyền thống của quần đảo ven biển, thật ra tế hải không phải là tế biển, mà là những anh linh chiến tử trên biển kia. Còn làm tế phẩm, thông thường đều là hạng người đại gian đại ác của nhân tộc."
"Bằng hữu của ta tuyệt đối không phải người gian ác!" Khương Vọng nói.
Quan Diễn ngừng một lát, mới nói: "Đã qua lâu như vậy, ta cũng không biết truyền thống này của quần đảo ven biển vẫn còn được tuân thủ nghiêm ngặt hay không. Cho nên đối với phẩm chất của vị bằng hữu đó, ta không thể nào đoán được. Nghe ý của người... là muốn cứu người đó?"
"Đúng vậy. Ta chắc chắn phải cứu nàng ta" Khương Vọng nói.
"Nếu ngươi muốn hỏi đề xuất của ta, thì đề xuất của ta là đừng đi" Quan Diễn nói: "Xưa nay, Điếu Hải Lâu luôn mạnh mẽ, ngang ngược, ở quần đảo ven biển nói một không nói hai, quyết định của bọn họ sẽ không bị ý chí của ngươi lung lay."
Khương Vọng chỉ trả lời: "Ý chí nhóm trưởng lão Thánh tộc của Sâm Hải, cũng sẽ không bị ngài lung lay. Yến Kiêu cũng như thế.
Thế nhưng tiền bối, ngài dừng bước sao?"
"Ta cảm nhận được thái độ của ngươi." Quan Diễn nói.
So với lòng tin của chàng thiếu niên này đối với bằng hữu, thì thật ra y càng tin truyền thống của quần đảo ven biển.
Đối với Khương Vọng, y rất tán thương. Thế nhưng bằng hữu sắp được đưa đi tế hải của Khương Vọng, y vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Nhưng Khương Vọng đã hạ quyết tâm, y rất hiểu rõ trái tim niên thiếu cháy bỏng này, trở nên kiên định sẽ mang dáng vẻ thế nào.
Cho nên y không khuyên bảo.
"Ngài chỉ cần nói cho ta một vài tin tức, ta đã vô cùng cảm kích"
Khương Vọng nói: "Ngài nói quần đảo ven biển tế hải, là truy điệu những anh linh chiến tử trên biển kia, những anh linh đó là ai?
Đã giao chiến với ai, vì sao lại gọi là anh linh?"
Quan Diễn trả lời: "Tuy ta đã hoàn tục, không còn là môn nhân Huyền Không tự nữa. Nhưng quy củ phải tuân, truyền thống vẫn phải tôn trọng. Những chuyện này, bây giờ ngươi vẫn không nên biết."
Đến lúc này, ánh sáng buổi sớm nơi chân trời đã thoát ẩn thoát hiện.
Trong ánh sao đang nhạt dần, Quan Diễn lưu lại đêm nay một câu sau cùng "Ta chỉ có thể nói cho ngươi, cần cù và cố gắng, cẩn thận hơn nữa. Phải biết, không thành Ngoại Lâu, không ra biển."
Trời đã sáng.
Cả Tỉnh Nguyệt Nguyên sáng sủa, giữa trời đất, quang minh vô hạn.
Thế giới xán lạn nhìn không thấy điểm cuối này...
Khương Vọng vẫn ngồi xếp bằng trên đất, tỉ mỉ nghiền ngẫm tin tức có được từ chỗ Quan Diễn.
"Không thành Ngoại Lâu, không ra biển", là nói cái gì, lại bởi vì điều gì?
Chẳng phải Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên đều đã đi quần đảo ven biển rồi sao? Bọn họ chưa hề có tu vi Ngoại Lâu Cảnh. Còn có Lý Phượng Nghiêu, không phải cũng đã sớm đi rồi sao?
Có lẽ thời thế thay đổi, có một số việc đã xảy ra thay đổi. Tin tức Quan Diễn cung cấp cũng không thể tham khảo hoàn toàn. Suy cho cùng, lúc Quan Diễn thất thủ Sâm Hải Nguyên Giới, đã là việc hơn mấy trăm năm trước.
Hỏi Quan Diễn cũng chỉ ý nghĩ nảy ra nhất thời, muốn hiểu rõ hơn chút ít. Bên phía Trọng Huyền Thắng kia chắc chắn có chuẩn bị tình báo kỹ càng hơn.
Có lẽ mấy trăm năm này, duy nhất một điểm không đổi, chính là Điếu Hải Lâu vẫn mạnh mẽ và ngang ngược như cũ, vẫn giữ thống trị địa vị ở quần đảo ven biển.
Truyền nhân đích mạch Huyền Không Tự như Quan Diễn, cũng nói Điếu Hải Lâu mạnh mẽ, ngang ngược.
Ngay cả bá chủ Đông vực như Tề quốc, cũng nhường Điếu Hải Lâu ba phần ở quần đảo ven biển.
Có lẽ Điếu Hải Lâu mạnh mẽ, vượt xa dự đoán của hắn...
Nhưng, thế thì đã sao?
Chàng thiếu niên vẫn muốn đến nơi ấy, vẫn muốn gặp chân trời.
Nắng sớm rực rỡ chiếu lên gương mặt Khương Vọng, khiến sự sắc xảo của hắn càng rõ rệt.
Hắn cầm kiếm, đứng dậy, từng bước tiến lên phía trước, từng bước leo lên cao.
Mây xanh dưới chân tan biến từng đám một, nghênh đón ánh bình minh, giống như... đạp ánh sáng để đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận