Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2164: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (2)

Chương 2164: Minh Quang Đồ đấu Béo chất nhi (2)
Lâm Hữu Tà cần Khương Vọng mở một con mắt nhắm một con mắt, con mắt mở ra, được đặt tên là “chân tướng”, con mắt cần nhắm lại, có tên là “chức trách”.
Nàng muốn nắm giữu đầu mói về việc Lâm quý phi bị ám sát năm đó trước tiên, để có thể tìm ra chân tướng thực sự năm đó.
Trịnh Thương Minh thì muốn Khương Vọng đồng ý tiếp nhận vị trí Đô Úy Bắc Nha thì mới đồng ý chia sẻ với hắn tất cả mọi dầu mối về vụ án này.
Hắn ta cũng cần Khương Vọng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng con mắt mở ra được đặt tên là “trung thành”, mà con mắt cần nhắm lại, lại có tên là “chân tướng” .
Mà Khương Vọng thì lại muốn sau khi nắm giữ được chân tướng rồi thì mới đưa ra lựa chọn tiếp theo.
Kết quả tốt nhất chính là mục tiêu của ba người đều có thể rơi vào cũng một vị trí thống nhất, cũng chính là tình huống mà Trọng Huyền Thắng đã nói “Thiên Tử hẳn là phải biết rõ chan tướng”.
Nhưng Khương Vọng cũng không thể không đặt ra kế hoạch trong tình huống xấu nhất.
Dĩ nhiên ngày hôm nay Lâm Hữu Tà cùng Trịnh Thương Minh dều đang đang tra tìm đầu mối, còn Khương Vọng thì lại yên lặng tu hành.
Nhưng thực ra cả ngày này đều là thời gian để cả ba người khảo nghiệm sự kiên nhẫn lẫn nhau.
Xe ngựa thả Trịnh Thương Minh, Lâm Hữu Tà xuống Bắc Nha, sau đó đưa Khương Vọng một mình trở về phủ.
Ở Trường Sinh Cung quan sát cả một ngày vô cùng nhàm chán rồi, hắn cũng không muốn đi Bắc Nha quan sát nữa, dù sao thì hai bên kia đều không muốn chia sẻ đầu mối với hắn, nên thôi cứ dứt khoát trực tiếp rời đi.
“Cái này quá không thú vị...”
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Khương Vọng sau khi đi xuống xe ngựa.
Cũng may là hắn có sự chuẩn bị riêng của hắn.
Hắn bước vào trong phủ đệ, trực tiếp đi tới phòng ngủ của chính mình, đóng kín cửa bắt đầu tu hành.
Hắn không phải một ngày hai ngày như vậy, mà là mỗi ngày đều như vậy, nên không thể tự nhiên hơn được nữa.
Khương Vọng là vùi lấp trong tu hành, không thể tự kềm chế. Trọng Huyền Thắng là thừa dịp Trọng Huyền Tuân không có ở đây, bận bịu lấy lòng Bác Vọng hầu, hết sức ân cần.
Chân trước Khương Vọng vừa trở về phủ, chân sau Trọng Huyền Thắng đã dẫn Thập Tứ, nghênh ngang ra cửa.
Hắn ta kéo theo hai xe đồ bổ đầy tràn, hướng thẳng về phía phủ đệ của Bác Vọng hầu mà đi.
Cái loại hành vi rêu rao khắp phố phường như thế này đối với hắn ta không hề hiếm gặp, người dân trong thành Lam Tri này cũng khong còn bao nhiêu người khoogn biết Thắng công tử hắn ta hiếu thuận đến thế nào…
Trọng Huyền Tuân không có ở đây, hắn ta chính là thiếu phủ hầu phủ xứng dáng không thẹn với ai, mặc dù đại đa số thời gian tên béo này chỉ thích ở bên trong nhà của Khương Thanh Dương.
Vừa tiến vào bên trong đại môn của hầu phủ, Trọng Huyền Thắng liền kéo tay của quản gia, rất là nghiêm túc nói: “Những thứ này đều lầ các loại đồ bổ ta hết sức khổ cực mới mua được, ngươi nhất định phải nói phòng kho cất giữa cẩn thận, làm phiền ngươi rồi!”
Quản gia thụ sủng nhược kinh, liên tục lên tiếng đáp ứng.
Trọng Huyền Thắng khoát tay một cái, sải bước đi vào bên trong, nhà mình dĩ nhiên cũng không cần ai dẫn đường. Cho đến khi vào trong viện, từ thật xa hắn ta dã hét to lên “Gia gia, Tôn nhi đến thăm người đây!”
“Hét cái gì, la cái gì!”
Trọng Huyền Vân Ba đang nằm trên ghế còn chưa có lên tiếng, Trọng Huyền Minh Quang đang ngồi trên ghế xếp nhỏ bóp chân cho lão gia tử cũng đã bắt dầu bày ra dáng điệu của một bậc trưởng bối, mắng mỏ: “Lão gia tử tuổi cũng đã hơn một trăm rồi, tu vi cũng đã thụt lùi một chút rồi, có thể chịu nổi sự ồn ào của ngươi hay sao? Nếu thật sự bị ngươi dọa cho đến nỗi xảy ra chuyện gì bất chắc thì sao! Thật là, lớn đến như vậy rồi mà một chút chuyện cũng không hiểu.”
Thập Tứ đứng ở bên ngoài viện.
Trọng Huyền Thắng một mình đi tới, đón toàn bộ nước miếng của Trọng Huyền Minh Quang, trên mặt còn chất đầy nụ cười: “Bá phụ dạy rất đúng. Ta đây không phải là đặc biệt mua hai xe đồ bổ tới sao? Chính là vì để cho gia gia không có chuyện gì bất chắc xảy ra!”
“Đến cái tuổi này rồi mà vẫn chưa đạt được Thần Lâm thì đồ bổ có ích lợi gì chưa? Uống cả ngày lẫn đêm cũng chỉ uổng tiền mà thôi. Kiểu này sau này để cho ngươi làm đương gia có nổi không đó?”
Trọng Huyền Minh Quang dạy dỗ chất tử, đấm bóp trên tay từ đầu đến cuối cũng không ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía lão gia tử, nghiêm túc trong nháy mắt biến thành nịnh hót: “Cha, ngài nói đạo lý này có đúng hay không? Người làm đương gia, làm sao có thể quá phô trương như thế. Nhi tử nhiều năm như vậy tính toán vô cùng tỉ mỉ, hoàn thành sổ sách một cách hoàn mỹ, ngài nói một chút đi…”
Lão gia tử chỉ sâu kín nhìn ông ta: “Ta nghe khẩu khí này của ngươi, hình như có chút ý chê ta sống quá lâu phải không?”
Cái ánh mắt này cũng quá quen thuộc rồi!
Chỗ nào không phải là lát nữa sẽ có một trận đòn cơ chứ?
Trọng Huyền Minh Quang từ nhỏ đã sợ, nhất thời hoảng hốt nói: “Nhi tử... Nhi tử không phải có ý này.”
“Không biết nói chuyện thì im miệng đi.” Lão gia tử không nhịn được đem chân rút về nói: “Ngồi sang một bên!”
Vốn là cảm thấy người nầy ngày nào cũng tới ân cần quan tâm, là vì muốn giúp đỡ tôn nhi Trọng Huyền Tuân dễ dàng có thể thừa kế tước vị, dù sao cũng là tấm lòng của người làm cha, làm mẹ, kiểu hành động này của ông ta cũng có thể hiểu được.
Ha! Không nghĩ tới khối phế liệu này lại có mấy phần tư tưởng muốn kế thừa gia sản của Trọng Huyền Vân Ba ta!
Mặt mũi lớn đến mức nào?
Sao có thể không nhanh chóng đánh gãy cái ý tưởng này được?
Trọng Huyền Vân Ba không kiềm được nghĩ lại rốt cuộc chính bản thân mình từ lúc nào cho người này ảo giác đó...
Nếu không phải còn có tôn tử đang đứng ở phía trước, băn khoăn đến tôn nghiêm của người làm bá phụ như ông ta, thì đã sớm đạp ông ta một cước bay ra ngoài rồi.
“Vâng.” Trọng Huyền Minh Quang vô cùng ủy khuất xách ghế xếp nhỏ dời sang một bên.
Trọng Huyền Thắng lắc cả người thịt béo đến gần, lắc la lắc lư mà đi.
Nhìn Trọng Huyền Minh Quang, cả gương mặt đều mang nét cười nói: “Bá phụ, ngài cũng hơn sáu mươi tuổi rồi. Những thứ đồ bổ này ngài cũng có thể ăn, không đủ thì sau này ta lại mua tiếp.”
Trọng Huyền Minh Quang là một người mỹ nam tử so với những người cùng lứa tuổi, vô cùng ghét bỏ khi người khác nói tới tuổi tác của ông ta. Nhưng hết lần này tới lần khác lúc này ngay trước mặt lão gia tử, lại không thể phát tác, cũng không thể mắng tôn tử đang quan tâm ông ta được ?
Chỉ có thể trong miệng vừa nói “đứa trẻ ngoan”, vừa lặng lẽ nghiêng mặt sang một bên, hung hãn lườm Trọng Huyền Thắng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận