Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3421. Trong này có vô hạn khả năng (3)



Chương 3421. Trong này có vô hạn khả năng (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đoạn hội thoại trước đó giữa Hành Niệm thiền sư và Thiên Yêu Chu Ý, nói – “Dựa vào điểm đặc biệt của nơi này mà thôi… Nếu không phải là thế, bần tăng sao lại đến nơi này?”
Thiên sư là khách đến từ thế giới bên ngoài, lại đang đánh cờ cùng Mi Tri Bản, cho nên không thể nói rõ. Nhưng sớm đã có ám hiệu.
Nơi này “đặc biệt”, đặc biệt ở nơi nào?
Khác với Sơn Hải Cảnh, là hậu hoa viên của Hoàng Duy Chân, như lời Vương Trường Cát nói, là chủ nhân tạm thời vắng nhà.
Nhiều năm trước, truyền kỳ Yêu tộc Vũ Trinh, với lòng dũng cảm to lớn, đã hoàn toàn từ bỏ quyền sở hữu Vùng đất Thần Tiêu, mở cửa nơi này đối với toàn bộ sinh linh chư thiên vạn giới.
Nơi này đã từng được coi là nhà của Vũ Trinh, nhưng ông ta đã mở rộng cửa lớn, ném chìa khóa đi, xé nát khế ước nhà, tùy ý để mọi người thăm viếng.
Đây là một thế giới không chủ hoàn toàn mở, có thể bao dung bất kỳ tồn tại nào ở đây đấu cờ… Bất luận Vũ Trinh còn sống hay đã chết, cũng không thể can thiệp.
Cho nên mới có nhiều Thiên Yêu như vậy, yên lòng tới nơi này bình kịch.
Cho nên Hành Niệm thiền sư của nhân tộc, cũng xem đây là hy vọng duy nhất.
Nhìn chung, ván cờ của Hành Niệm thiền sư và Mi Tri Bản, bản thân Vùng đất Thần Tiêu quả thật không có bất kỳ bất công nào, thậm chí cuối cùng còn ủng hộ Hành Niệm thiền sư, để cho “thiên ngoại vô tà”. Chẳng qua là trong ván cờ này, thứ mà Hành Niệm thiền sư phải đối mặt, là áp lực đến từ cả Yêu Giới.
Cho nên đâu là hy vọng cho cuộc hành trình này?
Đó là “thế giới mở”, đó là “khả năng vô hạn”!
Là kiến hôi có thể băng núi vượt biển, kiến càng đẩy ngã cây cao chọc trời. Châu chấu đá xe, xe đổ nhào, rút đao chém nước, nước ngừng chảy!
Bởi vì kết quả chưa chắc chắn, thứ có được chưa chắc đã là thứ muốn có.
Quân cờ có thể biến thành người chơi cờ.
Ầm ầm!
Núi thần lay động.
Chúng yêu ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy đầy trời ngưng tụ vô số lông vũ màu vàng rực, rơi xuống chân núi, rơi trên tàng cây, rơi xuống mặt nước… Rơi xuống đầu những Yêu tộc trẻ tuổi ở đây, rơi trên y phục, rồi lại tan đi như bông tuyết.
Có liên quan đến quy tắc của nơi này.
Lời Chu Lan Nhược nói, Khương Vọng nhớ lại.
Trong chốc lát, mặt đất rung chuyển.
Đạo của Thần Tiêu Thiên Tôn Vũ Trinh… Bị chạm đến!
"Vùng đất Thần Tiêu là một thế giới mở."
Hổ Thái Tuế vẫn ngồi ở cái khe kia, cách ngõ hẻm u ám, nhìn lão trạch cũ nát đối diện: "Nó không phải là một nơi đã mất đi chủ nhân nên rơi vào đường cùng, không phải là nơi mà tồn tại sáng tạo ra tử vong nên mệnh mạch khô kiệt... Nó là do Thần Tiêu Vương khi còn ở đỉnh phong, ở lúc mà tài nguyên đầy đủ nhất đã chủ động từ bỏ quyền hành, để nó mở ra với toàn bộ sinh linh trong chư thiên vạn giới. Bao gồm cả Yêu, Quỷ, Nhân, Ma, Thú, Thần... Ông ấy không chỉ đối xử như nhau mà thậm chí còn không thèm để ý. Sau đó, lúc ông ấy đi xa Hỗn Độn Hải đã để lại mọi thứ ở đây, để mặc cho người dùng tự lấy. Khí phách của Thần Tiêu Vương quả thực khiến bản tọa vô cùng tán thưởng."
Thiền Pháp Duyên cùng Kỷ Tính Không, một kẻ truy một kẻ trốn, đã lượn quanh Thiên Tức Hoang Nguyên mấy trăm vòng, vẫn còn đang tiếp tục đuổi nhau.
Lộc Tây Minh nhìn kịch ở phía xa, mở miệng nói: "Ta cũng nghĩ thế, tu hành của ông ấy đã sớm không còn phụ thuộc vào ngoại vật, không cần phải cầu bên ngoài..."
Kỷ Tính Không tiếp tục trêu chọc khiến Thiền Pháp Duyên vô cùng tức giận, trong lúc đang bận rộn vẫn chen vào một cau: "Nếu thật sự không cầu bên ngoài, lúc trước cần gì phải tranh vị trí Yêu Hoàng?"
Hổ Thái Tuế nghiêng đôi mắt màu hổ phách, nghiêm túc nói: "Ông ta là người có lý tưởng vĩ đại."
Kỷ Tính Không không tiếp tục tranh luận nữa, ông ta cũng không muốn phải chịu đánh hai đầu.
Lộc Tây Minh bật cười: "Hổ Thiên tôn hình như rất tán đồng với Thần Tiêu Vương."
"Lý tưởng vĩ đại ngay từ đầu đã chú định sẽ không nhận được quá nhiều tán thành." Hổ Thái Tuế nói: "Rất nhiều lúc, ta cũng là một trong số ít những kẻ như vậy bên trong thế giới Yêu tộc này."
"Nghe qua thì ngươi và Thần Tiêu Vương có vẻ cùng chung chí hướng..." Lộc Tây Minh nhấn mạnh: "Đại đạo dài dằng dạc, kẻ có chí cùng đồng hành?"
Hổ Thái Tuế không để ý đến sự thăm dò hời hợt này của bà ta, chỉ nói: "Vừa rồi, bọn họ có nói đến Địa Ngục Cắt LƯỡi, khiến cho ta nhớ tới tên Mao thần tự xưng là Địa Ngục chi chủ kia... Vô Diện thần, Thần cũng xâm nhập vào vùng đất Thần Tiêu. Ngươi cảm thấy, Thần là cờ của ai, muốn cầu điều gì?"
"Những gì nên tra không phải ngươi đã tra rồi sao?" Lộc Tây Minh nói đến đây, xoay đầu nhìn về phía ông ta: "Ngay cả cái này cũng phải quan tâm... Ta bắt đầu hiếu kỳ với thứ mà ngươi muốn rồi."
Hổ Thái Tuế lạnh nhạt đáp: "Như nhau thôi."
...
Những chiếc lông chim bay xuống trên bầu trời, giống như là Vũ Tín bị chém rụng yêu chinh.
Đương nhiên, chúng đều có màu trắng chứ không phải màu bạc, hơn nữa cũng không thuần sắc mà có hơi nhiễm ánh vàng.
Không giống với đám người Lộc Thất Lang, Thử Già Lam thi triển thủ đoạn thần thông hòng muốn ngăn trở những chiếc lông này, cuối cùng vẫn bị rơi xuống.
Từ lúc mới bắt dầu, Hùng Tam Tư đã ngửa đầu nhìn trời, dùng thân thể trực tiếp cảm thụ.
Tựa như lúc trước trong chiến đấu, thân chịu Tâm Đầu Chuông, Thiên Ngoại Chuông của Dương Dũ vậy.
Những chiếc lông này rơi vào trên người, không mang đến bất kỳ cảm giác gì. Khi nó biến mất, cũng yên lặng giống như là phát sinh ở một thời không khác. Hết chương 3421.



Bạn cần đăng nhập để bình luận