Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 977: Bão Tuyết Sơn

Chương 977: Bão Tuyết Sơn
Khương Vọng nghe hiểu ông ta đang nói cái gì, hắn nhẹ nhàng đáp lại: "Chung quy phải có một lời giải thích. Những người khác đều không còn, ta không thể chờ An An đi đòi lấy"
Nếu hắn lòng đây căm phẫn cảm xúc kích động, Diệp Lăng Tiêu sẽ cảm thấy dễ giải quyết, nhưng ngặt nổi hắn đáp lại mềm nhẹ như thế, giọng nói bình tĩnh như thế, Diệp Lăng Tiêu biết, quyết ý kia không thể đổi thay.
Nhìn xuống Vân Thành bao la hùng vĩ, ngọn núi cao lớn dưới chân, Diệp Lăng Tiêu nói: "Khi tổ sư sáng lập phái của ta du ngoạn trên ngọn núi này, đã cảm thán rằng "Túng ôm mây bay, như ôm sương tuyết, cho nên lấy tên là Bão Tuyết Sơn."
Khương Vọng không biết vì sao ông ta đột nhiên nói đến chuyện này, chỉ có thể phụ họa mà khen: "Vừa có tiên khí, lại có đại khí"
"Vân Quốc thành lập không phải ý của Lăng Tiêu Các ta. Một đám người thường không còn đường để đi, phụ thuộc vào Lăng Tiêu Các để sinh hoạt, họ tụ tập ở bên nhau, dần dần hình thành quy mô. Người lại dần đông, yêu cầu tổ chức, vì thế hình thành thể chế"
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: "Nhưng mà Lăng Tiêu Các ta cũng không có lòng tranh bá, cái ta cầu cũng chỉ là lên cao nhìn xa, ôm ấp sương tuyết, chỉ có tu hành mà thôi. Tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền phức.
Chung quy thì đạo đồ dài lâu, những gút mắt nhân quả đó ảnh hưởng đến chuyện thăng tiến"
Trầm mặc một lát, Khương Vọng gật đầu một cái: "Ta hoàn toàn có thể lý giải khổ tâm và lo lắng của Các chủ đại nhân. Quấy rây lâu như vậy cũng không nên, ta sẽ không trêu chọc phiền toái cho Lăng Tiêu Các. Ta sẽ đón An An đi, mang đến Tề quốc sắp " % xếp.
"Cũng không cần như thế" Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: "Khương An An là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Các, ta cũng rất thích con bé, không có lý nào đuổi nó đi cả. Chỉ là, hôm nay thấy Đỗ Như Hối tới cửa, ta thân là chủ nhân của Lăng Tiêu Các, không thể không nhắc nhổ ngươi một câu —— Nếu ngươi không bỏ xuống được thù hận, nếu sau này gặp chuyện gì, Lăng Tiêu Các sẽ không đứng ra vì ngươi."
Câu này là trực tiếp nói cho Khương Vọng biết, đừng cậy vào quan hệ với Khương An An và Diệp Thanh Vũ, Lăng Tiêu Các cũng không phải thế lực để Khương Vọng dựa vào.
Khương Vọng nhìn vào đôi mắt ông ta, nghiêm túc nói: "Diệp các chủ, thỉnh ngài yên tâm. Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhờ Lăng Tiêu Các đứng ra vì mình. Con đường phía trước là núi cao vạn trượng cũng được, là vực sâu không đáy cũng thế. Con đường của ta, ta sẽ tự mình đi. Quyết định ta đưa ra, ta sẽ tự gánh vác"
"Lân này gặp phải Đỗ Như Hối, thật sự là ngoài ý muốn. Ông ta hồi ta tới từ đâu, ta không thể nói dối trước mặt ông ta về vấn đề có thể chứng thực ngay lập tức này. Ta bảo đảm với ngài..."
Vẻ mặt Khương Vọng thật nghiêm túc: "Sẽ không có lần sau nữa.
Về sau cho dù gặp phải nguy hiểm gì, cho dù ta chết trận đương trường, cũng sẽ không quay mặt về hướng Lăng Tiêu Các."
"Ta nói lời này không phải lời xúc động phẫn nộ, không phải câu oán hận trách móc. Mà là thông cảm khổ tâm của ngài làm chủ nhân một Các, cảm tạ ngài chiếu cố An An, trịnh trọng đưa ra hứa hẹn với ngài"
Diệp Lăng Tiêu nhìn chăm chú vào hắn, thật sự không nhìn thấy một chút oán khí nào trong đôi mắt thiếu niên này, ngay cả bất mãn cũng không có. Thiếu niên này thật sự rất tỉnh táo, biết thế gian này vốn không có sự ủng hộ đương nhiên phải vậy... Cũng thật sự rất kiêu ngạo.
"Rất tốt, nam nhi tuy thiếu, chí lớn đủ ngạo"
Diệp Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Ta suy xét vì Lăng Tiêu Các, cũng không cần ngươi lý giải. Nhưng nghĩ đến ngươi là ca ca của An An, là bằng hữu của Thanh Vũ, cho nên vẫn là giải thích một phen với ngươi."
Khương Vọng trả lời: "Ta hoàn toàn lý giải được dụng tâm lương khổ của các chủ"
"Có thể lý giải là tốt, không thể lý giải cũng không sao." Diệp Lăng Tiêu hơi mỉm cười: "Đi thôi, trở về trong Các với An An đi"
Có vẻ Khương An An không quá cần hắn làm bạn.
Lúc Khương Vọng tìm được Khương An An, cô bé đang cưỡi trên lưng một con tuyết hạc, quơ chân múa tay, tuyết hạc quay cuồng lên xuống, cô bé vui sướng vô cùng. Đại Tiểu Vương sư tỷ đang ngồi bên cạnh che chở, sợ Khương An An ngã xuống.
Mạc Lương và vị "Phương" sư huynh mặt thật vuông kia thì quay lưng đi, trốn trong một góc bận rộn làm gì đó.
Khương Vọng đi qua thì nhìn thấy hai người bọn họ đang tay chân lanh lẹ mà mổ bụng một con hạc béo, miệng còn thỉnh thoảng tham thảo.
"An An cưỡi làm lạc mất tuyết hạc, có phải chúng ta đã từng dùng lý do này một lần hay không?"
"Hình như không cớ? Không phải chúng ta nói con tuyết hạc lần trước kia là An An dùng pháo đốt làm sợ quá bay mất sao?"
"Vậy á, hắc hắc. An An có công lớn với tông ta, lần này vẫn chia li cái hạc chân cho con bé Khương Vọng: "... Khụ."
Mạc Lương và "Phương" sư huynh cuống quít quay đầu lại, trước khi quay đầu, Mạc Lương còn ấn ra đạo quyết, bày ra tư thế chiến đấu, trông cực kỳ có tật giật mình.
"Ca!" Vẻ mặt kinh sợ của Mạc Lương lập tức đổi thành mừng rõ, một tiếng ca này kêu lên hết sức thân thiết thân quen: "Ngài đã về rồi! Đang muốn đi tìm ngài, có một con tuyết hạc tự nhiên lại ngã chết, chúng ta đang xử lý nó đây, mùi vị cực ngon! Ngài nhất định phải nếm thử!"
Phản ứng của sư huynh mặt vuông thì tương đối chậm, chỉ cứng đờ mà nhếch khóe miệng lên, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy ta cảm ơn ngươi trước." Khương Vọng thuận tay đưa cá nướng qua: "Trên đường ta trở về, đúng lúc gặp được một con cá tự nhiên chết đuối, đã nướng xong rồi, cũng mời ngươi nếm thử xem sao."
Mạc Lương nhìn con cá nướng đen như mực kia, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn cười xán lạn mà lấy qua: "Cảm ơn ca! Sư đệ Tạ Thụy Hiên của chúng ta thích ăn cá nhất!
Hắn ta vừa cười vừa nhét con cá nướng vào tay sư huynh mặt vuông.
Đứng trước mặt Khương Vọng, sư huynh mặt vuông tên thật là Tạ Thụy Hiên chỉ có thể nhận lấy con cá nướng, tiếp tục cười gượng mà gật đầu: "Đúng, đúng"
"Ai dat Bên kia Khương An An nghe thấy động tĩnh, lập tức lộn nhào xuống lưng tuyết hạc. Cô bé dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy về hướng bên này: "Ca, ca đã về rồi!"
Khương Vọng tươi cười thân thiết, ôn nhu mà nhìn cô bé: "Hôm nay luyện chữ chưa?"
"Muội đang chuẩn bị luyện."
Khương An An nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt, ôm chặt tay Khương Vọng, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: "Ca, muội đang chuẩn bị luyện đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận