Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1615: Một nụ cười

Chương 1615: Một nụ cười
Trong mục nhai.
Vũ Văn Đạc không thể lôi kéo Triệu Nhữ Thành ra ngoài, lại không muốn bị Hách Liên Vân Vân mắng, cho nên y núp trong ôn nhu hương () uống rượu.
(ôn nhu hương: nơi có phụ nữ làm dịu cảm xúc.)
Phần lớn những quý nhân tới xem lễ, đều không thể thiếu hưởng thụ và phô trương lãng phí.
Những nơi tương tự, cũng phải chỉ chỉ ở Mục nhai mới có.
Trong căn phòng tản ra hương hoa mê người, đèn lồng đỏ treo cao trên mái vòm.
Vũ Văn Đạc còn đang dùng miệng để "nói đạo lý" với một cô nương, dây dưa với nhau không ngớt.
Một tay khác thì đang trèo đèo lội suối, thăm dò đạo lý nhân sinh với một cô nương khác, năm ngón tay hoạt động liên tục, bảo dưỡng bàn tay của mình.
Y đã nhịn ba năm tại biên hoang, cho nên hiện tại y vừa "nói đạo lý" vừa dưỡng sinh.
Thế nhưng đúng lúc này, màn cửa lại bị cuốn lên.
Gió đêm thổi mạnh vào trong.
Vũ Văn Đạc rùng mình, quay đầu nổi giận mắng: "Con mẹ ngươi..."
Sau đó, y thấy được Triệu Nhữ Thành đeo mặt nạ đồng xanh, đang đứng ngoài cửa.
Câu mắng chửi kia, đương nhiên phải nuốt xuống.
"Nhữ Thành à."
Tuy rằng đang là tháng sáu tháng bảy, thế nhưng gió trên đài Quan Hà quá lớn, gió đêm cũng không dịu dàng, rất dễ làm cho người ta cảm lạnh.
Cho nên Vũ Văn Đạc ôm chặt hai cô nương xinh đẹp, muốn truyền nhiệt của mình cho đối phương.
Đồng thời, vẻ mặt nhăn nhó nhìn về phía Triệu Nhữ Thành:
"Không phải Vũ Văn Đạc ta không đủ nghĩa khí, chỉ là hiện tại, ngươi cũng đã là danh hoa đã có... Không tiện lắm."
Triệu Nhữ Thành nói: "Có việc."
Giọng nói của hắn ta... rất lạnh lẽo.
Tựa như mỗi lần hắn ta vừa mới trở về từ biên hoang vậy.
Ngay lập tức, Vũ Văn Đạc ngồi thẳng lên, tay cũng thu hồi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Các ngươi lui xuống đi"
Hai vị cô nương kia cũng rất biết điều, không dây dưa dài dòng, đứng dậy lướt đi, rời khỏi căn phòng mà không nói thêm câu nào.
Các nàng rời đi, cũng mang theo gió đêm cuốn vào trong phòng.
Hương hoa lượn lờ, làm say lòng người.
Triệu Nhữ Thành cũng không nói chuyện ngay.
Vũ Văn Đạc nhìn hắn ta, nói với vẻ nghiêm túc: "Nhữ Thành, chỉ cần ngươi nói, chỉ cần ta làm được"
"Ta có thể ra sân tại Hoàng Hà Hội hay không?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
Vũ Văn Đạc im lặng một lát.
"Nếu như ngươi nói trước mấy ngày, sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Đều có thể cho ngươi một cơ hội lên đài chiến đấu với Kim Qua."
Y lắc đầu với vẻ khổ sở: "Tuyển chọn giai đoạn trước cũng đã bắt đầu, Nhữ Thành. Hiện tại ta không thể, Vũ Văn gia không thể"
Vũ Văn Đạc cũng không hỏi tại sao Triệu Nhữ Thành lại muốn thay đổi ý nghĩ, thế nhưng chuyện này, đã vượt khỏi năng lực của y.
Tuyển chọn đã bắt đầu, Kim Miện tế tự sẽ không đồng ý thay người. Sẽ không còn có cơ hội, để cho người của mình tiêu hao tinh lực của Kim Qua.
Bất cứ cường giả dẫn đội của quốc gia nào, cũng không đồng ý chuyện này.
Dù cho Vũ Văn gia trả ra cái giá như nào đi chăng nữa.
"Ta hiểu." Triệu Nhữ Thành nói.
Hắn ta cũng không quấy râầy nữa.
Bất cứ kẻ nào đều không phải chịu trách nhiệm cho kẻ khác.
Huống chỉ là chuyện này, cũng đúng là hắn ta đã thay đổi quá nhanh. Vũ Văn Đạc cũng đã tận lực.
Hắn ta quay người đi ra ngoài.
Vẫn còn những cách khác. Hắn ta nghĩ.
Bỗng có một cô gái xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mặt hắn ta.
Mặc váy màu xanh nước biển, đầu đội Ngân Dao quan.
Nàng ta nhìn hắn ta, mỉm cười, giống như một đóa hải đường nở rộ giữa trời đêm.
"Ngươi muốn tham gia Hoàng Hà Hội sao?"
Hách Liên Vân Vân nói: "Ta sẽ giúp ngươi!"
Cả đời này, Triệu Nhữ Thành gặp được rất nhiều phụ nữ.
Hắn ta cũng không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể bắt được trái tim của đối phương.
Thậm chí không cần ánh mắt, chỉ cần tháo mặt nạ xuống, rất nhiều phụ nữ sẽ lao tới như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn ta chưa từng động lòng qua.
Trên thế giới này, không có chuyện gì là vĩnh cửu.
Nhỏ tới một người, lớn tới một quốc gia, ân oán gút mắc, đều do tình và yêu, không ai là không như vậy.
Hắn ta chỉ muốn mơ màng qua cả đời này.
Không thể uống quá say, cũng không thể quá tỉnh táo.
Nếu quá say, trên đời này không còn ai sẽ nhớ tới những chuyện kia, những người kia, quá khứ đã xảy ra...
Nếu quá tỉnh táo... hắn ta phải sống như thế nào?
Sức người có hạn, người càng thông minh, càng thấy rõ chân tướng của thế giới, cho nên càng bi quan.
Trong một thành nhỏ, kết bạn với vài người, một người có tiền đồ nhất trong số đó, cũng chỉ là làm thành chủ trong cái thành thị nhỏ này mà thôi. Có lẽ sẽ làm trtong Tập Hình ti, có lẽ sẽ dạy học tại Đạo viện, có lẽ sẽ ở trong Thành Vệ Quân...
Nếu như gặp phải phiền phức gì, hắn ta cũng sẽ âm thầm giải quyết.
Có tài sản phong phú có thể tiêu xài thoải mái trong thành nhỏ này, duy trì tu vi không trên không dưới, uống chút rượu hoa, giết chút sơn tặc.
(rượu hoa: uống rượu tại thanh lâu, kỹ viện.)
Thỉnh thoảng hoành hành bá đạo, có lúc lại "trừ bạo an dân, hành hiệp trượng nghĩa".
Sống như vậy cả một đời, sống bình an vui sướng cùng những người này.
Hắn ta nghĩ như vậy, cũng làm như thế.
Thế nhưng, có người không đồng ý.
Có mấy người... Con mẹ nó, ngay cả chuyện này đều không đồng ýI Gương mặt vô cùng tuấn tú của Triệu Nhữ Thành, ẩn dưới mặt nạ thanh đồng.
Tâm trạng của hắn ta, đều được ẩn giấu trong đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp kia.
Đây là con mắt đa tình.
Mặc dù hắn ta cũng không có nhiều tình cảm dư thừa.
Giờ phút này, hắn ta nhìn Hách Liên Vân Vân.
Nhìn nụ cười của Hách Liên Vân Vân.
Hắn ta đã gặp rất nhiều phụ nữ, về sau sẽ còn gặp được càng nhiều phụ nữ hơn.
Thế nhưng có lẽ sẽ không còn có nụ cười nào, làm hắn ta ấn tượng sâu sắc hơn nụ cười này.
Có lẽ chỉ bởi vì, tối nay hắn ta...
Quá yếu đuối!
"Có thể sao?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
Hắn ta khó được dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Hách Liên Vân Vân: "Ý ta là, Kim Qua là con trai của Kim Đàm Độ - người đứng đầu Thiết Phù Đồ. Vũ Văn Đạc giúp ta, coi như là cạnh tranh giữa bọn họ. Nếu như ngươi đứng ra, có thể làm cho Thiết Phù Đồ bất ổn hay không?"
Hách Liên Vân Vân mỉm cười, đôi mắt xanh biếc của nàng ta cứ như có thể nhìn xuyên mặt nạ thanh đồng nặng nề vậy: "Dáng vẻ nghiêm túc của ngươi, thật đúng là đẹp mắt, ặc, ý ta là... rất có nội hàm!"
Triệu Nhữ Thành:...
"Này... Vũ Văn Đạc đi tới, nói: "Thực ra chuyện này..."
Hách Liên Vân Vân liếc nhìn y.
"Các ngươi hãy từ từ nói chuyện đi." Vũ Văn Đạc nuốt xuống lời vừa định nói, cười với vẻ ngây ngô: "Ta rất bận, đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận