Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 660: Người đâu?

Chương 660: Người đâu?
Thanh Thất Thụ nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Thánh tộc có dược vật nào tốt một chút không, trạng thái hiện tại của Vũ Khứ Tật rất bất lợi đối với chuyện tiếp theo"
Thanh Thất Thụ khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Ta trở về ngẫm lại biện pháp"
Trải qua sự kiện đánh mất Thanh Mộc Thuẫn, lúc này y cứ nắm cái thuẫn khư khư trên tay.
Mà hình như phía Thanh Cửu Diệp cũng đã nhận mệnh. Y rút ra một thanh chủy thủ ám sắc từ chỗ bắp chân, đi đến trước cái cây trước đó bị Sâm Hùng chụp ngã, chém một nhánh cây thích hợp xuống, bắt đầu gọt mũi tên cho mình.
Lúc này "Dệt cốt" của Vũ Khứ Tật đã hoàn thành.
Dù sao Khương Vọng cũng vừa mới "Tham ô" mũi tên của người ta, có chút ngượng ngùng nên lập tức tiến lên hỗ trợ: "Loại cây này dùng làm mũi tên được sao?"
Thanh Cửu Diệp nhìn hắn một cái, nói: "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới chính là Mộc, chủy thủ trên tay ta cũng được chế từ Thần Long Mộc. Ngươi cắt không được.."
Y nói được một nửa thì nuốt xuống.
Bởi vì phía Khương Vọng đã chém mấy kiếm, chém những nhánh cây có kích thước thích hợp, chỉnh chỉnh tề tể chồng lên nhau.
Tuy rằng Trường Tương Tư còn đang trong giai đoạn uẩn dưỡng, nhưng dù sao cũng mang phong thái danh khí. Gọt mấy mũi tên cũng không thành vấn đề.
Thanh Cửu Diệp thay đổi đề tài: "Dùng tạm thời trước, hiện tại cũng không thể nào trở về lấy mũi tên"
Khương Vọng vừa giúp Thanh Cửu Diệp gọt mũi tên, vừa suy nghĩ.
Lời nói vừa rồi của Thanh Cửu Diệp, "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới đều là Mộc" làm hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Chỉ sợ "Quy tắc thế giới" của Sâm Hải Nguyên Giới khác với hiện thế.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự ý thức được "Quy tắc thế giới"
Quy tắc ngầm giống như giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, cứ như pháp lệnh mà môn đồ Pháp gia chế định, giống như quân quy mà tu giả Binh gia định ra... Tất cả đều được ngầm thừa nhận, hình thành thói quen, không thể không phục tùng, thật ra đều là sự thể hiện của "Quy tắc"
Nhỏ thì một trấn, lớn thì một quốc gia, thậm chí là một thế giới... Tất cả đều bị quy tắc bao phủ.
Ổ hiện thế, Khương Vọng rất ít khi nghĩ tới những điều này, bởi vì đó là những chuyện mà hắn đã quá quen thuộc.
Mà Sâm Hải Nguyên Giới vẫn luôn khiêu chiến nhận thức của hắn.
Hắn luôn có một nghi hoặc, vì cái gì Bát âm Diễm Tước của hắn không làm bị thương được đại thụ. Mà mũi tên gỗ của Thanh Cửu Diệp lại có thể dễ dàng đâm vào... Hiện tại mọi chuyện đã có đáp án.
Quy tắc thế giới!
Cây cối của Sâm Hải Nguyên Giới không sợ lửa, cũng cực kỳ cứng cỏi.
Mà nếu tu giả có thể thay đổi loại quy tắc này, đó sẽ là thực lực cảnh giới nào?
"Ta có một vấn đề" Đại khái là vì muốn dời đi lực chú ý, làm mình không đau đớn quá, Vũ Khứ Tật bỗng lên tiếng hỏi: "Thứ sắc bén nhất và cứng cỏi nhất Sâm Hải Nguyên Giới chính là Mộc, như vậy dùng Mộc mâu sắc bén nhất đi công kích cái thuẫn Mộc cứng cỏi nhất, rốt cuộc là cái trước bị đứt gãy, hay là cái sau bị đâm thủng vậy?"
Thanh Bát Chỉ và Thanh Cửu Diệp quay đầu nhìn nhau, nhìn thấy được vẻ hoang mang trong mắt của nhau.
Vấn đề này... Thật sự không có đáp án.
Hiển nhiên nhóm người của Vùng đất Thần Ấm này còn chưa phát triển ra triết học lý luận quá thâm ảo, trừ hoang mang thì chính là hoang mang.
Thanh Thất Thụ còn bắt đầu vò đầu bứt tai: "Ta có hơi loạn... Không thì đâm ngươi thử xem?"
"Không thể khi dễ người bệnh"
Vũ Khứ Tật lại nói: "Ta còn có một câu hỏi, Thanh Cửu Diệp, ngươi dùng chủy thủ Thần Long Mộc tới gọt mũi tên, vót vũ khí. Như vậy thì cái chủy thủ Thần Long Mộc đầu tiên có được từ đâu thế?"
Vấn đề này tương đương với có gà trước hay là có trứng trước.
Thanh Cửu Diệp nhìn chủy thủ của mình, ngẩn người.
"Ta còn muốn hỏi.."
"Câm miệng!" Các Võ sĩ Thánh tộc đáng thương trăm miệng một lời.
Mãi tới bây giờ, bọn Thanh Thất Thụ mới hiểu được trí tuệ của lão Tế Ti.
Đối mặt với "Kẻ suy tư" như Vũ Khứ Tật, trực tiếp từ chối trả lời, có thể đỡ tốn được bao nhiêu tâm lực rồi?
Thanh Bát Chỉ nói với bọn họ: "Hiện tại các ngươi biết vì sao ta muốn bịt miệng hắn lại chưa?"
Bên cạnh thi thể của gấu rừng, mấy Võ sĩ Thánh tộc làm chút bẫy rập đơn giản, dự định lúc trở về lại mang con gấu khổng lồ này vào Vùng đất Thần Ấm.
Một hàng sáu người tập hợp lại, tiếp tục xuất phát hướng về Vùng đất Nặc Xà lần nữa.
Trong lúc tiến đến, Khương Vọng tìm được cơ hội, cố ý nhắc nhở Tô Kỳ một chút, bảo y đừng lại trộm vật của Võ sĩ Thánh tộc.
À... Thuận tiện cũng lấy luôn mấy mũi tên Thần Long Mộc được "Chia" kia.
Sau khi ra khỏi Vùng đất Thần Ấm, trạng thái của Tô Kỳ có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều, Khương Vọng vẫn luôn cảm thấy, thật ra y không để bụng đến Yến Kiêu lắm.
Trên đường đi, y luôn nhìn chung quanh, quan sát cực kỳ cẩn thận, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng Khương Vọng hỏi y, y cũng không nói.
Kim Châm Dệt Cốt của Vũ Khứ Tật đã ổn định thương thế, nhưng cánh tay phải vẫn không thể dùng lực. Chỉ có tay trái của hắn ta có thể phát huy, cũng vì thế mà được an bài vào chính giữa đội hình.
Có ba người đi ở phía trước đội ngũ.
Bởi vì Khương Vọng có kinh nghiệm một mình xuyên qua Vùng đất Nặc Xà nên hắn cầm kiếm đi ở trước.
Tô Kỳ có thân pháp kinh người nên tự động đi ở kế bên.
Mà sinh mệnh lực của Thanh Thất Thụ ngoan cường đến cực điểm, nâng cái thuẫn nhảy lên trên cây.
"Nơi này!" Tô Kỳ bỗng hô lên.
Mọi người nhanh chóng tản ra, mơ hồ hình thành một vòng vây, chậm rãi tới gần vị trí của Tô Kỳ.
Đi đến gần, Khương Vọng mới phát hiện, Tô Kỳ đứng tại chỗ bất động, vẻ mặt khó coi xưa nay chưa từng có.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Kỳ không lên tiếng.
Trên mặt đất trước mặt y, có một bộ áo váy lẳng lặng nằm đó.
Không có tổn hại, không phải cổ xưa, không có vết máu... Cũng không có nữ nhân vốn nên mặc bộ váy này.
Chỉ có vài chiếc lá bay bay, trở thành điểm nhấn trên đó.
Bộ quần áo này tuyệt đối không thuộc về Vùng đất Thần Ấm, mà là giống với bọn Vũ Khứ Tật, Tô Kỳ, đến từ chính Tề quốc, là một tu sĩ tham dự bí cảnh Thất Tinh Cốc.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Người đâu?
Hiện trường không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, ít nhất lấy lấy ánh mắt của Khương Vọng thì không nhìn thấy bất cứ tin tức hữu dụng gì.
Phảng phất như một luồng gió bình thường thổi qua, người đã không còn nữa.
Chỉ còn một bộ váy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận