Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 943: Nhướng mày rút kiếm

Chương 943: Nhướng mày rút kiếm
Tiêu Hùng lạnh lùng nói: "Khẩu khí thật lớn!"
Khương Vọng tiếp tục than thở: "Cha mẹ khẩu khí lớn, không trách ta được."
"Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không biết, tên dỗ mới dễ nuôi sao? Các tên này của ngươi, sợ là sống không được lâu!"
Tiêu Hùng chưa chắc đã xem thường Khương Vọng, nhưng chắc chắn muốn chọc giận Khương Vọng, chọc giận đối thủ tất nhiên là một loại chiến thuật trăm trận trăm thắng.
Khương Vọng bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cho nên đây chính là lý do ngươi tên là Nhị Cẩu Tử sao?"
Tiêu Hùng vốn muốn chọc giận Khương Vọng, nhưng ngược lại mình lại bị chọc giận trước, vừa giơ chân lên liền lập tực muốn ra tay. Nhưng mà ở Trì Vân Sơn lúc này, chợt truyền đến tiếng chuông mơ hồ.
Keng ~ Keng ~ Tiếng chuông kia đột ngột vang lên, lại lặng lẽ tiêu tan.
Tất cả mọi người đều biết, trên Trì Vân Sơn đã xảy ra thay đổi gì đó rồi.
Tiêu Hùng không lập tức lên núi, mà vẫn đứng chặn ở đó, không cho những người khác lên trước.
Ngoài mặt y tỏ vẻ miệt thị tất cả đối thủ, cũng tràn đầy tự tin, nhưng trên thực tế vẫn luôn cẩn thận. Sự cẩn thận này chủ yếu vẫn giành cho Vân Du Ông.
Theo y, Độc Cô Vô Địch hoảng sợ nhất, thực lực kém cỏi nhất.
Nam tử gầy gò mà Linh Không Điện mời tới kia lúc trước nóng lòng muốn thử, chắc là có thực lực nhất định, Vân Du Ông một mình đến đây, thần thần bí bí, cần cảnh giác nhất. Đương nhiên, bọn họ đều làm một đám chẳng ra gì, còn lâu mới bằng những đối thủ cường đại mà y đã từng gặp phải ở Ung quốc.
Tuy vẫn luôn lạnh nhạt nhìn Khương Vọng, nhưng đồng thời cũng đang quan sát những người khác: "Để ta dạy cho ngươi một điều, dân đen mới phải dùng tên dở!"
Khương Vọng vô cùng thành khẩn nói: "Xin ngươi đừng nói bản thân như vậy."
Có thể hắn đấu võ mồm không lại đám Trọng Huyền Thắng, Hứa Tượng Càn, Khổ Giác, nhưng mà mưa dầm thấm lâu, cũng không quá kém.
Nói đến mức Tiêu Hùng giận tới độ gân xanh trên trán giật thình thịch không ngừng, chỉ sợ cho dù trong lòng y suy tính chuyện gì khác, thì lúc này cũng khó có thể chịu đựng được.
Người kế thừa Thanh Vân Đình - Trì Nguyệt ở một bên cất giọng the thé nói: "Tiêu Hùng là thiên tài trẻ tuổi xếp thứ mười lăm ở Ung quốc! Ngươi là cái thá gì mà cả gan dám nói chuyện như vậy?"
Nữ nhân này nói chuyện dường như hoàn toàn không dùng đến đầu óc.
Khương Vọng chẳng muốn để ý đến, chỉ nhìn Diệp Thanh Vũ hỏi:
"Thiên tài trẻ tuổi xếp thứ mười lăm của Ung quốc, rất mạnh sao?"
Diệp Thanh Vũ nhịn cười, nghiêm trang giải thích: "Ta chỉ biết thiên tài xếp hạng thứ hai ở Ung quốc, ở thành Bất Thục hai đánh một mà vẫn bị Chúc Duy Ngã của Trang quốc ung dung đánh bại"
"Vậy sao---" Hai chữ này của Khương Vọng kéo dài thật dài, dài đến mức ý vị sâu xa.
Nhưng không quan tâm đến sắc mặt đã hoàn toàn đen lại của Tiêu Hùng, hắn vừa thu lại âm cuối, liền nhướn mi nói: "Tiêu mười lăm, rốt cuộc ngươi có ra tay hay không? Không ra tay thì đừng cản đường ta lên núi."
Tiếng chuông ở Trì Vân Sơn đã vang lên, Khương Vọng không có hứng thú diễn trò với Tiêu Hùng nữa.
Dù sao thì người này thật là có chút không biết xấu hổ.
"Lão tử là Tiêu Hùng!" Tiêu Hùng hung hăng trừng Vân Du Ông và hai người Linh Không Điện một cái, có ý uy hiếp, không cho hai phe này có ý nghĩ vụng trộm lên Trì Vân Sơn, sau đó lại trừng Khương Vọng nói: "Muốn tìm chết cũng đừng vội vã như vậy!"
Không biết y còn chờ cái gì, mà vẫn luôn luôn kêu gào, chứ không ra tay. Khương Vọng lại không muốn chờ thêm nữa.
Nhướng mày rút kiếm!
Bên tai như xuất hiện một trận âm thanh xé gió.
Giống như một đạo ánh sáng lướt qua trước mắt.
Trường Tương Tư hiện ra trước mắt.
Hắn nhanh đến mức không thấy rõ động tác, trước mắt Tiêu Hùng, người và kiếm giống như hòa làm một.
Giống như Khương Vọng chẳng qua chỉ là đâm nhẹ một cái về trước mà thôi.
Mũi kiếm hạ một chút, như mặt trời xuống núi!
Lão Tương Trì Mộ là một kiếm bi tráng nhất trong Nhân Đạo chỉ kiếm, cũng là một chiêu kiếm quyết tuyệt nhất.
Một kiếm chém ra, không thể thu hỏi.
Tiêu Hùng dù sao cũng là một cường giả Tam Phủ, một cường giả Tam Phủ hai mươi mốt tuổi, đương nhiên được xem là một thiên tài.
Tài năng xuất chúng như Trương Lâm Xuyên, lúc ở thành Phong Lâm, chẳng qua cũng chỉ mở ra Tứ Phủ.
Đối mặt với một kiếm bất ngờ của Khương Vọng, như sông lớn biển rộng. Dòng nước chảy xiết, không thể ngăn cản.
Khi va chạm với Trường Tương Tư.
Kiếm thế mà Tam Phủ xuất động lại bị Lão Tương Trì Mộ đánh tan trong nháy mắt!
Kiếm của y không bằng Trường Tương Tư, kiếm chiêu của y cũng không bằng Lão Tương Trì Mộ. Thông Thiên cung của y, còn lâu mới hùng vĩ bằng Khương Vọng. Thiên Địa Cô đảo của y, còn lâu mới rộng lớn bằng Khương Vọng. Mặc dù y đã mở Tam Phủ, nhưng không gian bên trong của ba nội phủ cộng lại cũng chưa tới ba ngàn!
Trong hư không, xuất hiện hai sợi xiểng xích đen nhánh như giao long, trong nháy mắt liền trói chặt Tiêu Hùng lại.
Tù Thân Tỏa Liên tạm thời khóa chặt toàn bộ sự phản kháng của Tiêu Hùng.
Trưởng Tương Tư trực tiếp đâm xuyên vào, liên tiếp phá vỡ Thông Thiên cung và ba tòa nội phủ, mạng của Tiêu Hùng - mất.
Ngay từ lúc còn ở Đằng Long cảnh, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng liên thủ đã có thể giết chết quận trưởng quận Nhật Chiếu đã mở Nhị Phủ, mặc dù lúc đó là đánh lén, hơn nữa vị quận trưởng kia tuổi già sức yếu. Nhưng Khương Vọng hiện tại, không biết đã mạnh hơn lúc đó bao nhiêu lần.
Khương Vọng hiện tại, thậm chí đã từng quyết đấu sinh tử với Hải Tông Minh Ngoại Lâu cảnh đỉnh phong, thì đối phó với loại nội phủ bình thường như Tiêu Hùng, hoàn toàn chẳng có áp lực gì.
Không ra tay thì thôi, ra tay một cái thì liền giết luôn.
Trì Nguyệt của Thanh Vân Đình kinh hãi vô cùng, ả không thể ngờ rằng, Tiêu Hùng vốn có thể áp đảo mọi đối thủ, ở trước mặt tu sĩ tiểu quốc như thế này, lại có thể chết một cách đơn giản như vậy.
Mặc dù đối với ả mà nói, Tiêu Hùng chẳng qua chỉ là công cụ mà ả lừa đến dùng một chút, bây giờ không chết thì sau đó ả cũng sẽ tìm cách giết chết. Nhưng dù sao thì cũng không thể giết nhẹ nhành như vậy được!
Nam nhân tên Độc Cô Vô Địch này quá mạnh!
Ä nhanh chóng đưa ra quyết định, muốn liên thủ với hai bên còn lại, tranh giành một cơ hội thắng.
Nhưng sau khi Khương Vọng giết chết Tiêu Hùng, không chút chần chờ liền trực tiếp quất một roi đến chỗ ả!
"Ba vị còn không giúp đỡ? ! Tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ bị giết sạch!" Trì Nguyệt vừa đưa tay bắt lấy cái roi kia, vừa gấp gáp nói.
Nhưng vừa mới bắt được roi, liềểm cảm thấy không đúng.
Đây không phải là roi, mà là dây thừng?
Tù Long Tác nhanh chóng quấn chặt, trói Trì Nguyệt lại một cục.
Tủ Long Tác là bảo bối mà Hải Tông Minh tin dùng, ngay cả khi chống lại cường giả Ngoại Lâu cảnh cũng rất hữu hiệu, đặc tính của nó chính là chỉ cần tiếp xúc thì liền trói chặt, người không biết gì về nó lại càng dễ chịu thiệt.
Trì Nguyệt đương nhiên bị trói chặt, vóc dáng lồi lõm của ả dưới sự trói buộc của Điền Long tác lại càng thêm bốc lửa.
Ä giãy dụa trên mặt đất, trong nháy mắt liền thay đổi thái độ, mị nhãn như tơ thở gấp nói: "Độc Cô công tử, chúng ta có lẽ có hiểu lầm. Thanh Vân Đình nguyện ý..."
Trường kiếm quét ngang, một cái đầu xinh đẹp kiều diễm liền lăn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận