Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1889: Răn dạy (1)

Chương 1889: Răn dạy (1)

Nhất thời lại ầm ĩ một trận.
Hơn nữa còn là ngươi mắng ta, ta mắng hắn, lột trần lẫn nhau, kinh khủng…
“Thương lượng xong chưa?” Triệu Huyền Dương ôm một thanh kiếm gỗ trong ngực, tựa vào bên cạnh cửa đạo quán, trên mặt không còn nhìn thấy khí thế bá đạo lúc đối thoại với Khương Vọng, thay vào đó là biểu cảm đau đầu muốn nứt.
Ngoáy ngoáy tai, miễn cưỡng mở miệng: “Thương lượng xong rồi thì ta phải lên đường rồi.”
Trong đạo quán, mấy đạo sĩ hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc, lập tức tranh nhau lên tiếng…
“Ngươi còn chưa đi nữa hả?”
“Người chạy mất thì sao?”
“Yên tâm, trước mặt Huyền Dương, hắn không chạy được!”
“Ta đã nói với ngươi những gì?”
“Chó đang nói chuyện với ta!”
“Ta đang nói chuyện với chó!”

Triệu Huyền Dương lặng lẽ trợn trắng mắt.
Y là thiên kiêu do sáu vị đạo sĩ này liên thủ bồi dưỡng nên, coi như là truyền nhân duy nhất của thứ gọi lại Tĩnh Thiên Lục Hữu này.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, thứ mà y nghe được nhiều nhất, không phải là những… kinh điển Đạo gia gì đó, cũng không phải là những đạo thuật kỳ diệu, mà là những trận cãi nhau của những người này…
Nghiệp chướng mà!
Triệu Huyền Dương lặng lẽ than khóc vì chính mình một tiếng, hơi điểm mũi chân liền biến mất khỏi đạo quan. Không để ý đến những người phía sau đang tranh cãi.
Mặc dù nói không để ý đến chuyện này lắm, nhưng lời đã nói ra rồi, nếu thật sự khiến cho Khương Vọng chạy thoát, mặt mũi của y cũng không tốt lắm.

Đệ tử duy nhất Triệu Huyền Dương đã đi rồi.
Trận tranh cãi trong đạo quan lại chưa dừng lại.
“Nhìn xem cái loại hàng xấu xí nhà ngươi, khiến cho đồ nhi ngoan của ta phiền chết rồi.”
“Tỉnh lại đi, ngươi mới là cái đồ không có gì tốt! Nói ngươi bế quan cho tốt, ngươi lại giống như con khỉ chẳng chịu ngồi yên!”
“Để ta nói một câu công bằng… Chuyện này rõ ràng hai người các ngươi đều có trách nhiệm. Một kẻ thì xấu xí, một kẻ lại ồn ào, căn bản không có kẻ nào tốt.”

Một màn tranh cãi la hét ầm ĩ, nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng truyền ra ngoài điện.
Lúc một mảnh lá cây bị gió nhẹ cuốn bay vào trong điện.

Sáu cái bồ đoàn vẫn là sáu cái bồ đoàn, chẳng qua là bồ đoàn bằng đá.
Vẫn có sáu bóng người, chỉ là được nặn bằng đất sét.
Lá rụng bay bay, trong điện đã chẳng còn động tĩnh.
Giống như chưa từng có trận tranh cãi ồn ào nào diễn ra ở đây.
Thuộc địa Huyền Không Tự.
Vẫn là ở ngọn núi không có tên kia, lão tăng Khổ Giác ngồi khoanh chân ở trên đỉnh núi, một bên gãi bàn chân, một bên ra vẻ không hề để ý hỏi: “Ở Lâm Tri chơi vui không?”
Cách đó không xa, hòa thượng Tịnh Lễ ngồi nghiêm ở trên một tảng đá sạch sẽ, vẻ mặt trong lòng còn sợ hãi: “Lâm Tri thật đáng sợ.”
“Không có sư phụ đi cùng, con thật là không chịu nổi… Rốt cuộc tuổi còn trẻ.”
Khổ Giác cảm thán một câu, rồi lại cười lạnh: “Có lão già nào bắt nạt con ư? Tại sao lại đáng sợ, nói ra nghe xem?”
Hòa thượng Tịnh Lễ trề môi nói: “Một đám đàn bà sờ mó con.”
“Ha ha, cái này tính gì.”
Khổ Giác vừa nói ra lời khinh thường này mới chân chính phản ứng lại rốt cuộc đồ đệ đã nói cái gì.
Lập tức lão không cười nổi.
Lật tay chính là một cái tát, tát ở trên đầu trọc của hòa thượng Tịnh Lễ, để lại một cái dấu năm ngón tay dính bùn: “Nhãi ranh con chơi bời như thế à?”
Lão càng nghĩ càng tức giận, bò dậy bèn vén tay áo: “Hai thằng nhóc khốn khiếp không có lương tâm! Sư phụ các con ở chỗ này uống cháo trắng, các con lại ở Lâm Tri uống rượu hoa!”
Tịnh Lễ hai tay ôm đầu, mờ mịt hỏi lại: “Uống rượu hoa (*) là cái gì?”
(*) chỉ việc uống rượu chơi gái.
“Con còn khoe ra với ta!”
Khổ Giác quả thực sắp tức giận đến nổ tung, nhảy dựng lên tại chỗ: “Hôm nay không dạy dỗ con một trận thì con không biết cái gì gọi là tôn kính người già…”
Lão bỗng nhiên đổi vẻ mặt tươi cười, sờ soạng cái đầu bóng lưỡng của hòa thượng Tịnh Lễ, giọng điệu cũng trở nên rất mềm nhẹ: “Tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ cũng là một loại tâm từ bi. Tăng lữ chúng ta đi lại trong thế gian, không làm trời đất thất vọng, không làm Phật tổ trong lòng thất vọng, càng phải không có lỗi với chúng sinh muôn nghìn. Con có giác ngộ chăng?”
Hòa thượng Tịnh Lễ ngây thơ chớp mắt, lông mi rất dài che lại đôi mắt vô tội: “Đệ tử không hiểu lắm.”
“Không sao.”
Khổ Giác ý cười ôn nhu, có vẻ vô cùng kiên nhẫn: “Vi sư chậm rãi giảng giải cho con… Khụ!”
Lão ho nhẹ một tiếng: “Người nào đó hôm nay sao rảnh rỗi như thế, tới Tam Bảo Sơn của ta đây?”
Một vị hòa thượng mặc áo đen mặt mày nghiêm túc chậm rãi đi tới từ nơi xa. Tuy bước chậm, nhưng chiều dài mỗi bước lại rất lớn, đi vài bước đã tới phụ cận.
“Không phải lần trước sư huynh đã nói nơi này sửa tên là Linh Sơn hay sao?”
Y cau mày hỏi.
“Lại sửa rồi, sư thúc Khổ Đế!”
Hòa thượng Tịnh Lễ ở một bên ngoan ngoãn trả lời: “Hiện tại gọi là Tam Bảo Sơn đó!”
Khổ Đế vẫn là rất thích hòa thượng nhỏ tuổi đơn thuần sạch sẽ này, khó được nhàn nhã hỏi một câu: “Sư đệ thấy núi này trụi lủi, không có bảo khí cũng không có phúc khí. Không biết “tam bảo” ở đâu ra?”
Kỳ thật y đang hỏi mà có ý dạy dỗ vị sư điệt có linh tính này.
Thích gia nói phật, pháp, tăng là tam bảo, lần lượt là phật đà, phật lý và tăng chúng truyền thừa phật lý.
Đây là chuyện mà sa di mới nhập môn cũng biết.
Nhưng cụ thể mỗi một người tu hành lại có giải thích khác nhau về tam bảo, Tam bảo có thể ở bên ngoài thân thể, có thể ở trong nội tâm.
Phật có trăm triệu loại, nắm giữ hoàn toàn khác nhau.
Y cũng rất là tò mò tam bảo trong lòng vị sư điệt nhỏ tuổi “hoa sen mọc từ bùn mà không tanh mùi bùn” này là thế nào.
Nghe được câu hỏi của sư thúc, hòa thượng Tịnh Lễ vẻ mặt kiêu ngạo, lớn tiếng trả lời: “Tri thức của Khổ Giác! Kinh nghiệm của Khổ Giác! Trí tuệ của Khổ Giác! Đây là tam bảo của Phật tông ta! Cho nên núi này tên như thế!”
Khổ Đế chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, có một loại cảm giác sắp sửa té xỉu.
Y gần như sắp tạo khẩu nghiệp, muốn chửi ầm lên với Khổ Giác.
Lão ta thật là làm hại con cháu người ta!
Một hòa thượng nhỏ tuổi đơn thuần cỡ nào, suốt ngày bị lão ta dạy cái gì thế này!
Nhưng cuối cùng y vẫn là nhịn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận