Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 360: Người đáng tin, lời nói cũng đáng tin.

Chương 360: Người đáng tin, lời nói cũng đáng tin.
Đại chiến vừa kết thúc, thời điểm này nên xử lý sắp xếp những gì đã thu hoạch được, những chuyện khác tính sau.
Dù là giao chiến với Trư Cốt Diện Giả ở ngoài quặng mỏ hay chặn đường Hồ Thiếu Mạnh trước quặng mỏ thì Trúc Bích Quỳnh cũng đã nỗ lực. Có thể nói là nguy hiểm đến tính mạng.
Mà Khương Vọng cũng đã hứa hẹn ân tình.
Nên lúc này nàng ta đưa ra yêu cầu gì hắn cũng không thể nói hai lời, nhất định phải làm được.
“Bây giờ ngươi đi luôn sao?” Trúc Bích Quỳnh vội la lên: “Ta đi cùng ngươi.”
“Chuyện giết người này, ngươi đi theo chỉ làm ảnh hưởng tốc độ. Ở lại quặng mỏ đi, đại chiến vừa kết thúc, khó tránh được lòng người còn hoang mang, chưa chắc Trương Hải có thể tự mình ứng phó được, ngươi ở lại đây mới là giúp ta.”
Khương Vọng nhìn bâng quơ về phía trước, lấy Thận Châu từ tay Trúc Bích Quỳnh rồi tiếp tục nói: “Ta sẽ cầm đầu của Hồ Thiếu Mạnh về cho ngươi.”
Giữa thực bạo chi lực của Trư Cốt Diện Giả, Trương Hải hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ còn biết gặp gì ôm đó, khổ sở chống cự. Nhưng Hướng Tiền vô dụng sa sút, chân lại đứng vững như mọc rễ giữa thực bạo chi lực.
Bình thường y thực sự che giấu rất tốt, nhưng trong tình hình vừa rồi y không có cách nào che giấu được. Đương nhiên y cũng không tránh được ánh mắt luôn luôn quan sát chiến trường của Khương Vọng.
Nhưng Hướng Tiền chỉ muốn che giấu thực lực, chứ không hề có biểu hiện có ý đồ hay âm mưu gì. Mọi người đều có bí mật riêng của mình, Khương Vọng cũng không phải không thể bỏ qua cho người có bí mật.
Ánh mắt vừa rồi là để nhắc nhở, cũng là để cảnh cáo y.
...
Chạy nhanh trên đường lớn, khói bụi cuộn lên như rồng.
Khương Vọng vừa nhanh chóng chạy đi vừa thi triển hồi tưởng.
Vừa rồi giao chiến một trận, Hồ Thiếu Mạnh đã lưu lại rất nhiều manh mối.
Cỏ nhỏ cúi đầu, như đang hồi tưởng. Đạo thuật này đã phát triển đến cực hạn, có thể trực tiếp truy tìm người hoặc vật có ấn tượng, mà không đòi hỏi manh mối nào khác.
Nhưng hiện tại Đài Diễn Đạo bị giới hạn, không có cách nào suy diễn đến một cấp bậc cao hơn.
Cỏ nhỏ cúi đầu hướng về trấn Thanh Dương.
Giống với phương hướng Khương Vọng đã suy đoán.
Xét từ góc độ của Hồ Thiếu Mạnh, bản thân Khương Vọng đã lấy được Thiên Thanh Vân Dương, lấy được thu hoạch sau cùng, nên không còn lý do gì để đuổi giết Hồ Thiếu Mạnh. Hơn nữa Tịch Tử Sở sẽ nhanh chóng đuổi tới quặng mỏ, hai người họ vẫn còn một cuộc tranh đấu.
Vì vậy trở lại trấn Thanh Dương nghỉ ngơi một chút cũng được, chuẩn bị đồ đạc chuyển nhà đi cũng được, tất cả mọi thứ trong khoảng thời gian này đều an toàn.
Con đường vắng vẻ đìu hiu lâu lâu lại có ngã rẽ, trước kia từng đi qua đây một lần nên Khương Vọng vẫn còn nhớ, hắn cứ thế đi thẳng tới Hồ phủ.
Có mấy chiếc xe ngựa ngoài cửa, rất nhiều đầy tớ ra ra vào vào bận rộn vận chuyển.
Đắc tội với Trọng Huyền gia và Tịch gia cùng một lúc, trừ khi gã ta chịu dập đầu xin tha thứ và được tha thứ. Bằng không gã ta sẽ không thể tiếp tục ở lại Dương Quốc, Tề Quốc càng không có chỗ nương thân. Nhìn điệu bộ này của Hồ gia, có lẽ là đang chuẩn bị chuyển nhà đến quần đảo gần biển.
Khương Vọng không nói nhiều với họ, trực tiếp rút kiếm đi vào trong sân.
“Ta tới tìm Hồ Thiếu Mạnh, sống chết tự chủ, người không phận sự hãy tránh ra.”
Người bình thường vốn đã cực kỳ kính sợ những tu sĩ siêu phàm từ lâu, gặp Khương Vọng khí thế ào ào, không ai dám lên tiếng phản kháng, đồng loạt bỏ đồ trong tay xuống chạy tán loạn ra bên ngoài.
Đình viện trống không.
Chỉ có một lão già hơi béo đang mất tinh thần ngồi trên bậc cầu thang trước phòng khách. Hai mắt vô hồn, không biết đã già đi bao nhiêu tuổi so với lần gặp mặt trước.
Khi mọi người đã chạy đi hết thì dường như lão mới ý thức được.
Lão ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Khương Vọng người đầy sát khí đi tới, nhưng lão không nói gì cả, có vẻ cũng kinh sợ đến ngốc rồi.
“Hồ Thiếu Mạnh đang ở đâu?” Khương Vọng hỏi lão.
“Khương Vọng, ngươi đã lấy được Thiên Thanh Vân Dương, cũng cắt đứt ngón tay của ta rồi. Trăm phương nghìn kế đắc tội với ngươi, giờ cũng đã bù đắp rồi!” Giọng nói phẫn nộ của Hồ Thiếu Mạnh truyền ra từ trong gian phòng bên phải, gã ta đùng đùng nổi giận đi ra, chỗ ngón tay bị cắt đứt vội vã băng bó qua loa: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Lời này nghe có vẻ đạo lý, nhưng thực ra lại rất buồn cười.
Ân oán rối rắm, sao có thể bù đắp đơn giản như vậy được. Trên đời này cũng không có chuyện ngươi gây sự rồi lại có thể tự mình quyết định phạm vi hậu quả.
Khương Vọng càng không nhiều lời, trực tiếp rút kiếm tiến gần đến phía trước.
Hàn mang như điện lóe lên, cả người Hồ Thiếu Mạnh bị kiếm khí quấy nhiễu trong chớp mắt.
Khương Vọng rút kiếm nhìn xung quanh, mặt đất không có chút máu thịt nào, đây chỉ là ảo ảnh.
Hồ Thiếu Mạnh đã ẩn nấp!
Gã ta đang trốn ở đâu?
Khương Vọng đột nhiên nghiêng người.
Hồ Thiếu Mạnh xuất hiện ở chỗ cách chỗ gã ta vừa đứng tầm mười bước về bên phải.
Sắc mặt đỏ lên, tựa như vô cùng tức giận: “Khương Vọng! Việc gì cũng đừng nên làm đến cùng, người cũng đừng quá tuyệt tình như vậy! Ngươi thật sự nghĩ Điếu Hải Lâu ta dễ bị ức hiếp như vậy sao?”
Khương Vọng vẫn không nói lời nào, quét một đường kiếm ngang, lại chém vỡ ảnh ảnh.
Lần này, Hồ Thiếu Mạnh xuất hiện ở phía bên kia.
Lần này lại đổi sang một khẩu khí khác: “Chỗ tốt ngươi cũng đã chiếm hết, ngươi tội gì phải đuổi cùng giết tận như thế? Lưu lại đường sống cho người khác ắt sẽ gặp chuyện tốt.”
Ảo ảnh rất chân thật liên tiếp xuất hiện, trái phải ngẫu nhiên, hoàn toàn vượt xa việc mà một tu sĩ Thông Thiên Cảnh có thể làm, hoàn toàn vượt xa thực lực mà gã ta đã thể hiện ra.
Khương Vọng căn bản không cảm nhận được chân thân của Hồ Thiếu Mạnh đang ở đâu.
Phép hồi tưởng chỉ có thể chỉ đến nơi này là cực hạn, chứ không thể tìm ra được vị trí cụ thể, không có cách nào phát huy tác dụng dưới tình huống như vậy.
Dù sao đi nữa, nếu đã có huyễn thuật cao siêu như vậy, thì hoàn toàn có thể nghênh ngang rời khỏi đây. Nhưng tại sao vẫn còn ở đây nói nhiều lời thừa thãi như vậy?
Là vì gã ta không nỡ bỏ phụ thân người nhà, hay là… Không thể rời được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận