Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1602: Tiến cung là được

Chương 1602: Tiến cung là được
Bản thể âm Ma nửa hư nửa thực, có đầu lâu là ma khí, thân thể mới có thực thể. Nhưng chết đi rồi thì ngược lại, chỉ có đầu lâu còn tồn tại, từ hư chuyển thành thực, thân thể thì từ thực chuyển thành hư lập tức tiêu tan.
Chém giết với âm Ma, đầu lâu âm Ma chính là thứ chiến lợi phẩm duy nhất.
Có thể dùng chúng để tạo ra sinh hồn thạch, nhưng dù có tích lũy bao nhiêu sinh hồn thạch cũng chỉ có tác dụng ở hoang mạc...
"Đồ Duy" Người quấn toàn thân trong áo khoác đen kia hơi bất mãn mở miệng nói: "Trước khi đến ta đã nói với ngươi rồi, ra tay thì ra tay, nhưng không được gây ra động tĩnh lớn cơ mà."
"Vậy mà là lớn sao?"
Nam tử đầu trọc xăm hình xiểng xích nhìn đồng đội một cái rồi thở dài chấp nhận: "Được rồi."
Lúc này, một bóng người sải bước tới từ phía xa cát bụi.
Người này cũng mặc huyền ngục thùy tiễn bảo, cũng vén mũ trùm xuống, nhưng có mái tóc dài, bên tai trái còn đeo một cái khuyên.
Tay trái gã kéo theo một thân thể hình người to lớn mà không nhúc nhích gì.
Từ góc độ này, chỉ có thể thấy thứ "đồ vật" bị gã kéo theo kia có một cặp sừng trâu rất lớn.
"Ta bắt được tên Tương Ma này!" Người này cười nói.
"Thượng Chương" Vẫn là người quấn kín trong áo khoác kia trổ lại xem, giọng nói có vẻ khá bất đắc dĩ: "Giết là được rồi, ngươi bắt nó về làm gì?"
"Tương ma đó!" Thượng Ma nói: "Giết là sẽ tiêu tan hết, không thừa lại cái gì đâu"
Khác với âm Ma, Tương Ma có thần trí, có tư cách thống ngự đại đội âm Ma, xem như là "sĩ quan" ma vật cấp thấp. Nhưng thật ra, trong thế giới ma có tồn tại khái niệm "sĩ quan" không thì nào ai biết.
Thời đại Ma triều đã cách hiện tại quá xa quá xa rồi.
Nhưng có một vài chuyện vẫn rất rõ ràng, loại ma vật này chết rồi đến đầu lâu cũng không còn, tất cả đều tan thành ma khí.
Bàn về "thu hoạch" thì còn không bằng âm Ma.
Tóm lại là xúi quẩy cực kỳ, giết cũng phí công, mà còn khó đối phó nữa.
"Nhưng một con Tương Ma cực kỳ hiếm có, giá trị chắc không nhỏ." Người quấn kín trong áo bào đen lại hỏi: "Ngươi bắt nó về làm gì?
"Không dễ bắt nó đâu." Người này vẫn cười nói.
Người quấn kín trong áo khoác đen nổi giận: "Ta hỏi ngươi có bắt được hay không à? Con mẹ ngươi, ta đang hỏi ngươi bắt nó về làm gì?"
"Được rồi được rồi được rồi!" Thượng Chương khẽ buông tay trái.
Một tiếng nổ cực khẽ vang lên.
Tương ma sừng trâu kia nổ thành một đụn ma khí, nhanh chóng tan ra, chui vào trong lòng đất nhanh như một đám giun.
"Không nên tức giận, Át Phùng" Thượng Chương vừa cười vừa nói.
"Mẹ nó chứ, không ai biết chú ý hết! Đây không phải nơi an toàn gì, khiến đáo sói con kia để chú ý đên là phiền to đấy!" Át Phùng thúc giục: "Mau hiểu rõ vấn đề này đi!"
"Được rồi được rồi"
Thế là Thượng Chương bèn tiến lại gần, đi qua Đồ Duy đầu trọc tới sau lưng Át Phùng.
Vẫn giữ nguyên nụ cười, cúi đầu nhìn xuống đất.
Dưới mặt đất là một người mình đầy vết thương.
Người này đại khái khoảng trung niên, nhưng ánh mắt rất ảm đạm, nếp nhăn nơi khóe mắt càng lúc càng sâu hơn, mái tóc dài thả tung khắp mặt đất đang dần dần chuyển sang màu trắng...
Người này đang già đi nhanh chóng.
Kim thân ngọc tủy đã bị đánh vỡ.
Thần Lâm chỉ cảnh không còn tồn tại nữa.
"Xin chào, Đặng Nhạc tiền bối" Thượng Chương nhìn vào mắt ông ta, cười nói: "Lúc trước vội vàng giao thủ, còn chưa chính thức giới thiệu với ngài. Bỉ nhân là Trấn Ngục Ti Đại Tần, Thượng Chương, được liệt vào mười Ti ngục trưởng"
Nằm dưới đất... là Đặng Nhạc!
Thượng Chương nhìn sang bên cạnh Đặng Nhạc một chút, đau thương dâng lên: "Hiện giờ còn chín"
Còn một người nữa đang nằm bên cạnh Đặng Nhạc.
Hoặc có thể nói, là một cỗ thi thể.
Cỗ thi thể này... cũng mặc huyền ngục thùy tiễn bào.
Nằm sấp dưới đất, không nhúc nhích.
Giữa lưng thi thể có một cái lỗ to bằng quả đấm, xuyên thẳng huyền ngục thùy tiễn bào và thân thể, còn đâm sâu xuống mặt đất thành một cái hố đen thui không thấy đáy.
Như một cây trường thương vô hình đóng đỉnh xuống đất.
Hiển nhiên, để bắt được Đặng Nhạc, Trấn Ngục Ti Đại Tân cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Sắc mặt Thượng Chương không hề hung ác.
Mà Đặng Nhạc chỉ lẵng lặng nhìn gã, rồi giật giật khóe miệng, Cười.
Ông ta chậm rãi nói: "Rất hân hạnh được biết ngươi, Thượng Chương"
Giọng nói của ông ta cũng già đi, không còn sức nữa.
Thực khó mà tin nổi, một người suy yếu như ông ta, bị bốn Ti ngục trưởng của Trấn Ngục Ti Đại Tần vây bắt, vẫn có thể vừa đánh vừa trốn, dây dưa suốt ba ngày, còn giết được một Ti nguc trưởng!
"Rất tốt, ta thích kết giao bằng hữu. Ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với ngươi." Thượng Chương cười nói: "Ngươi có thể trả lời ta mấy câu hỏi không?"
"Đương nhiên, người lão Tần chúng ta, từ xưa đén nay vẫn luôn có truyền thống dẫn dắt hậu bối." Đặng Nhạc nói chuyện rất tốn sức nhưng ông ta dùng ý chí đáng sợ để có thể nói thật nhẹ nhàng, ôn hòa: "Nhưng mà, căn cứ vào lễ phép, có phải ngươi nên giải đáp một chút nghi ngờ của ta trước không?"
Thượng Chương rất chân thành suy tính: "Hẳn rồi hẳn rồi. Nhưng tốt nhất ngươi nên hỏi nhanh lên"
Gã di ngón tay mấy lần lên thân thể Đặng Nhạc, có vẻ rất không vui: "Bởi vì, hẳn ngươi biết tình trạng của ngươi..."
"A" Đặng Nhạc lại cười nói: "Ta hiểu rất rõ"
Nam nhân với mái tóc đã bạc non nửa nhìn Thượng Chương một cách tò mò, hỏi: "Làm sao các ngươi phát hiện được ta?"
"Bằng hữu của ngươi đưa tin" Thượng Chương cười đáp.
"Không thể nào!" Đặng Nhạc cũng cười: "Người bạn kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ bán ta."
"Đương nhiên, đương nhiên, bằng hữu của ngươi rất trung thành" Thượng Chương trấn an ông ta: "Năm xưa, y trơ mắt nhìn phụ thân của mình bị thiêu chiết cũng không nói ra tung tích của ngươi."
"Nhưng mà." Thượng Chương nói tiếp: "Đã lâu như vậy các ngươi không có liên hệ gì với nhau, ngươi có biết không, sau này y có sinh một đứa con?"
"Ôi" Thượng Chương tiếc rẻ thở dài một hơi: "Việc này rất kỳ quái. Ngươi biết không? Nhiều khi, nếu người ta có con, người ta sẽ có nhược điểm"
Đặng Nhạc khẽ gật đầu: "Ta hiểu."
Thượng Chương cười nói: "Hiểu nhau rồi nhỉ"
Cũng không biết có phải hai người cùng "hiểu" một điều không nữa.
"Đứa bé kia thế nào?" Đặng Nhạc hỏi.
"Có thế nào? Nuôi lớn chứ sao" Thượng Chương nói: "Có ai mà vô nhân tính ra tay được với một đứa bé như thế chứ?"
Đặng Nhạc trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Vậy bằng hữu của ta thì sao?"
"Cái này thì phải bí mật" Thượng Chương nghiêm túc đáp: "Trấn Ngục Ti có quy củ, hẳn ngài có thể hiểu"
"Hiểu." Đặng Nhạc nói.
Thượng Chương nhìn ông ta, cười cười: "Cho nên, ta sẽ không bao giờ sinh con, vĩnh viễn không bao giờ cưới lão bà."
Đặng Nhạc nhìn hạ bộ của gã, cười nói: "Tiến cung là được."
"Vậy không được." Thượng Chương phản ứng rất kịch liệt: "Ta ghét nhất đám thái giám chết bầm kia! Một chữ ở trong miệng cũng phải quấn ba vòng, suốt ngày nửa nạc nửa mỡ khiển người ta buồn nôn, tên nào tên nấy tâm lý rất biến thái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận