Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 180: Đêm nay không một ai say giấc

Chương 180: Đêm nay không một ai say giấc
Lăng Hà cũng cười nói: “Nói rõ là bọn họ căn bản không có thời gian để thương lượng. Mục tiêu nằm trong tầm tay, lựa chọn đầu tiên của bọn họ đương nhiên chính là đuổi theo. Chứ không phải là dừng lại thảo thuận. Chuyện Phương Hạc Linh nói là đã khuyên mai phục dưới chân núi nhưng Trương Khê Chí lại phân phối nhiệm vụ sau đó cố tình lên núi, chuyện này, không hề tồn tại.”
“Haizz, Đỗ lão hổ không có ở đây, ngay cả một ánh mắt ham học hỏi đều cũng chẳng có.” Triệu Nhữ Thành cố ý tỏ vẻ ủ rũ: “Ta chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”
“Đợi đến giao thừa Dã Hổ trở lại thì ngươi nói trước mặt hắn xem.” Khương Vọng vỗ vỗ bả vai của hắn ta, nói: “Cho dù ngươi quên thì ta cũng có thể giúp ngươi thuật lại.”
“Á! Thuật lại chuyện gì vậy? Vừa nãy ta có nói gì sao? Sao ta chẳng nhớ gì cả?” Triệu Nhữ Thành nhìn Lăng Hà hỏi: “Đại ca, lúc nãy ta có nói gì sao?”
Lăng Hà không thèm để ý đến màn đùa giỡn của bọn họ, chỉ suy tư nói: “Phương Hạc Linh tại sao lại phải nói dối chứ?”
Triệu Nhữ Thành cười khẽ nói: “Hoặc là lâm trận bỏ chạy hoặc là lâm trận phản bội.”
Vốn dĩ không có chuyện đã có dự mưu từ trước nên không có khả năng Phương Hạc Linh có cấu kết… với những tà đạo kia, bởi vì chuyện đó chẳng khác gì tự hại bản thân, quá mức ngu xuẩn. Phương Hạc Linh có ngu ngốc thế nào cũng không đến mức đó.
Lăng Hà không nói gì, chỉ đột nhiên thở dài một cái.
Y biết, Phương gia xong rồi.
Chuyện này có tính chất quá mức nghiêm trọng, một khi lộ ra ngoài, tiền đồ của Phương Hạc Linh tất nhiên sẽ vô vọng. Toàn bộ Phương gia cũng có thể bị liên lụy.
“Hiện trường xảy ra chuyện đó chúng ta không cần phải đi xem nữa, chúng ta không thể chuyên nghiệp hơn người của Tập Hình Ti được. Hiện tại, manh mối duy nhất chính là Phương Hạc Linh. Bất luận gã lâm trận bỏ chạy hay là phản bội theo địch, đợi điều tra xong thì có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Triệu Nhữ Thành hỏi: “Ai đi đây?”
“Ta đi.” Dù sao Phương Hạc Linh cũng có khả năng có liên lụy đến tà đạo, chiến lực của Khương Vọng cao nhất nên nhận ngay.
Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành cũng không có ý kiến nào khác, liền lập tức tản ra làm chuyện của mình.
Nếu như Phương Hạc Linh đã làm ra chuyện trái với lương tâm thì có lẽ sẽ phái người âm thầm theo dõi bọn họ. Cho nên bọn họ đều biểu hiện rất bình thường.
Lăng Hà trở về tu luyện, Khương Vọng cũng trở về tu luyện, đồng thời chỉ điểm võ nghệ cho Đường Đôn và Khương An An.
Triệu Nhữ Thành thì về nhà ngủ tiếp.
Bởi vì cái thứ gọi là “Người khác tu luyện ta không luyện, mặt trời lên cao vừa lúc ngủ.”
Triệu Nhữ Thành lười biếng quen rồi. Nhẫn nại chạy đông chạy tây bận rộn cả một ngày, sau khi sự hăng hái qua đi, liền cảm thấy nhàm chán.
Trở về phòng, trực tiếp vén chăn lên liền chuẩn bị ngủ.
Đặng thúc mặc bộ trường sam bằng vải tơ tằm chậm rãi bước đến.
Triệu Nhữ Thành nhìn ông ta, chờ ông ta nói chuyện.
“Người của Tập Hình Ti đang điều tra chúng ta.” Đặng thúc nói.
Triệu Nhữ Thành trầm mặc một lúc, nói: “Dù sao chúng ta cũng đã ngây ngốc lâu rồi, không phải sao?”
Đặng thúc nhếch nhếch khóe miệng: “Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi.”
“Đêm đó ngươi chảy máu, ngoại trừ bị đám chó săn truy đuổi thì còn có nguyên nhân gì nữa chứ.”
“Cũng không tính là truy đuổi.” Đặng thúc nói: “Biết ngươi yêu thích chỗ này. Ta cố ý đi đường vòng, dẫn bọn chúng đến những nơi khác.”
“Còn có thể ngây ngốc nhiều nhất là bao lâu nữa?”
Đặng thúc sũy nghĩ một chút rồi nói: “Giao thừa.”
“Còn có thể cùng bọn họ cùng nhau qua thêm một năm, cũng rất tốt.” Triệu Nhữ Thành dứt khoát nằm vật xuống, dùng chăn che kín đầu, giọng nói truyền ra từ dưới chăn, có chút rầu rĩ: “Mặc cho Tập Hình Ti điều tra đi, nếu như quá phận quá thì người tự xem mà xử lý.”
Đặng thúc cười, đáp: “Được.”
Đêm khuya tĩnh lặng, sau khi hoàn thành tu luyện buổi tối, Khương Vọng lặng lẽ rời khỏi phòng, đi về phía Phương gia.
Đợi cửa phòng đóng lại, sau thêm một lúc nữa, Khương An An mới lăn lông lốc bò dậy, khoác áo khoác dày của ca ca lên người, móc ra một con vân hạc nho nhỏ mập mạp, nằm bò trên băng ghế nhỏ, bắt đầu viết thư cho vị đại tỷ tỷ xinh đẹp kia.
Ca ca thường xuyên đọc lén thư của nàng, lại còn cho rằng nàng không biết. Nàng chỉ là lười so đo thôi, nhưng vì đảm bảo bí mật nhỏ của mình, hiện tại bất kể là viết thư hay đọc thư nàng cũng chọn thời gian ca ca không ở đây, tận dụng mọi cơ hội.
Dưới sự che giấu của bóng đêm, Khương Vọng thuận lợi lẻn vào Phương thị.
Hắn đã tương đối quen thuộc với nơi này, cẩn thận né tránh đội tuần tra ban đêm của Phương thị.
Lúc trước hắn đã cùng Hùng Vấn làm qua chuyện này.
So với đêm đó, bây giờ Phương thị đã đề phòng sâm nghiêm hơn một chút, nhưng mà những tộc vệ này khiến cho Khương Vọng cảm thấy không có tinh thần bằng lúc trước.
Rất nhanh hắn sẽ đến gần nhà Phương Hạc Linh, bắt đầu tìm vị trí ẩn nấp tốt nhất. Ban ngày, Triệu Nhữ Thành cũng đã nhắm đến một vị trí.
Ngay khi Khương Vọng đến gần mục tiêu, hắn phát hiện ở đó đã có một người núp sẵn, từ vị trí này chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của y.
Không cần đoán, chắc chắn là người của Tập Hình Ti.
Đây là khả năng mà Triệu Nhữ Thành đã sớm đoán trước.
Đám Khương Vọng còn có thể tra ra được Phương Hạc Linh có vấn đề, người Tập Hình Ti cũng không phải là người mù. Lúc trước điều tra chậm chạp mãi không có kết quả sợ rằng chính là đang khiến cho mục tiêu lơ là cảnh giác.
Khương Vọng không hề vọng động, ngừng thở, chuyển đến một vị trí khác – trên một cái cây ở góc tường gần đó.
Trời vào đông cành lá thưa thớt, không tiện ẩn giấu hành động lắm. Nhưng may mà đêm đen chính là thứ giúp ẩn giấu tốt nhất.
Cả người Khương Vọng co lại thành một cục trên chạc cây, cố hết sức giảm bớt khả năng bị nhìn thấy. Một đôi mắt nhìn chăm chú vào bên trong Phương phủ.
Nín thở tĩnh thần, chờ đợi biến hóa.
Đêm dài tĩnh lặng, trăng ẩn trong mây.
Nến trong phòng Phương Hạc Linh đã sớm được dập tắt, nhưng lúc này, gã lại đi ra ngoài sân, nhảy lên một cái đã đứng trên nóc nhà. Nhìn sơ phương hướng một chút liền không tiếng động rơi xuống đi về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận