Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3984

Chuong 3984Chuong 3984
1208 chữ
Chương 3984
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguyễn Tù vẫn khuyên một câu: "Vừa rồi, nếu ta không đến, điện hạ đã vào trong lồng. Thế giới này hiểm ác, điện hạ ngại gì mà không chờ một chút."
Khương Vô Tà cười nhạt: "Nếu Giám chính không ở đây, Cô cố gắng không được thì sẽ không vào. Nhưng đã để Giám chính nhìn thấy, thì ác lồng này sao có thể không vào? Thiên tử xem trọng thiên hạ, cô lập trong nhân thế, vai gánh thương thiên, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không dám ra mặt bảo vệ thì vạn dân thiên hạ sao có thể tin tưởng rằng khi trời sụp đất nứt, Cô sẽ đứng trước người bọn họ?"
Nguyễn Tù không thể nào khuyên nữa, bởi vì dù giọng Khương Vô Tà mang vẻ trêu chọc nhưng cả chí khí, đại kế hắn ta đều đã nói ra, nâng việc này đến ngang tầm "thiên tử xem trọng thiên hạ".
Trừ phi y nói, Khương Vô Tà không xứng có chí lớn này, không xứng tranh đỉnh.
Nguyễn Tù khẽ than thở một tiếng, đưa tay về phía bát đồng, trong lòng bàn tay có ánh sao nổi lên, đưa ra lời khuyên nhủ cuối cùng: "Điện hạ, nếu như việc có gì không ổn, bảo vệ mình là trên hết. Khương Võ An am hiểu tránh họa, có thể cùng hắn tìm nơi an núp. Ta sẽ mau chóng mở phong tỏa, tiến vào tiếp ứng."
Bên trong những đường vân tinh mịn của cái bát đồng đang nở rộ ánh sáng này có những chữ Phan huyền ảo không ngừng nhấp nhô, lướt đi, để lại những lỗ thủng như tổ ong —— Giống như lời Nguyễn Tù đã nói, xem bát có mười vạn tám ngàn lỗ.
Đây cũng không phải là lỗ hổng mà là cánh cửa. Phật độ người hữu duyên.
Người đứng ở sườn núi chỉ thấy tường đồng vách sắt, người ở đỉnh núi tiện tay đẩy, đã mở ra một cánh cửa tức thời.
Ánh sáng đã mở con đường phía trước, Khương Vô Tà liền khoác hồng quang, nhanh chân tiến lên.
Chính xác hơn là hổ bộ long hành, tu thái cao quý không tả nỗi.
Tại một khắc sắp bước vào Phù Lục, hắn ta tiện tay kéo đứt hạng trụy, tiêu sái quăng ra, ném đến trước mặt Nguyễn Tù: "Chuyến đi ngày hôm nay đều là do ta tự nguyện. Nếu có bát hạnh, để lại hạng trụy này cho phụ hoàng ta, không trách Giám chính!"
Âm thanh còn ngân, người đã vào Phù Lục.
Nguyễn Tù cầm lấy hạng trụy còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Dưỡng Tâm Cung chủ, không khỏi thở dài.
Đương kim thiên tử là cái thế hùng chủ, đưa Đại Tề đế quốc đến độ cao trước giờ chưa từng có, mà mấy vị hoàng trữ tranh long, người nào cũng là nhân trung long phượng (1).
(1) Rồng phượng trong biển người.
Thật không biết là phúc hay họal
Một hơi này còn chưa xong, trong mắt y lại ánh lên vẻ kinh ngạc 一 đúng vào lúc này, có một sợi lưu quang đột nhiên bay tới, đi xuyên qua thông đạo mà y dã mở, như một dải cầu vòng xuyên qua ánh trăng, đi thẳng vào trong thế giới Phù Lục!
Cũng không phải là người này đang theo dõi hành tung của Nguyễn Tù.
Mà là người này cũng đã sớm có bố trí tại thế giới Phù Lục, chỉ là vẫn luôn không nhận được sự hưởng ứng, không tìm được cửa vào. Giờ phút này, đúng ngay lúc y mở cửa tạm, đưa Khương Vô Tà vào, người này cũng đồng thời được tiếp đi mà thôi. Hay cho một tướng quân giương cung đêm muộn, cận hải bắn Phù Lục!
Y lắc đầu, cũng không ngăn cản. Khi quay người, lại nhìn thấy một người khoác trường sam xanh nhạt, đạp tinh quang mà tới.
Nơi này thật là náo nhiệt.
Y bật cười, tiến ra đón.
Dù Ngao Quỳ đã chết nhưng bầu trời màu đồng vẫn chưa rút đi. Câu chuyện về dũng giả chém giết Ma Long cứu vớt thế giới, vốn nên sang trang tại thời điểm Ma Long bỏ mình, lại chưa thể kết thúc... Bản thân chuyện này chính là câu chuyện xưa kinh khủng nhát. Khánh Vương vẫn đứng trên chiến xa, ở giữa sự bảo vệ của vệ đội vương quyền, ánh mắt nhìn về phía này, khó nén cảnh giác cùng sợ hãi: "Lâm Xuyên tiên sinh, Ma Long đã chết chưa? Điềm báo diệt thế này, sao vẫn còn chưa kết thúc?"
Điệu tế vũ của Vu chúc Khánh Hỏa Quan Văn dần trở nên chậm chạp.
Khánh Hỏa Nguyên Thần đang điều khiển quân đội vận chuyển huyết thi cũng yên lặng thu quân lực về, giữ nguyên đội hình chiến đấu. Nếu như tên Ma Long đã chết này cũng không phải là kẻ diệt thế mà nguy cơ diệt thế vẫn còn, vậy kẻ muốn diệt thế trong truyền thuyết... sẽ là ai?
Bạch Ngọc Hà cùng Liên Ngọc Thiền quả quyết rời khỏi quân đội, tram mặc ở vị trí then chốt trong chiến trường. Hí Mệnh thu hồi 108 cây cắm nguyên không quản, tăng tốc độ trong việc chữa trị cho Mặc võ sĩ tám cánh.
Tật Hỏa Dục Tú an tĩnh dựa vào thành ghế, cũng không nói gì. Những người đang có mặt ở nơi này đều mang tâm tư, bầu không khí sáu lực lượng đồng tâm, trong phút im lìm ngắn ngủi đã chậm rãi thay đổi. Chỉ có tiếng tụng kinh của Tịnh Lễ là vẫn còn đang tiếp tục, vẫn còn giống như ban đầu.
Ngao Quy đã chết, rất nhiều huyết thi đã bị chuyển ra ngoài trận, bản thân Thiên Đồ Vạn Tuyệt Trận cũng đã tan tác, hiệu suất hắn ta hàng phục huyết trở nên cao hơn nhiều.
"Thực ra, phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là vương của Phù Lục." Khương Vọng nói: "Như ngươi thấy, diệt thế Ma Long đã chết trước mắt ngươi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tùy thời có thể rời đi. Nhưng bầu trời vẫn là như thế... Tại sao? Ngươi còn có cái gì giấu diếm ta sao?"
Hắn quay đầu nhìn về phía Tật Hỏa Dục Tú: "Hoặc là nói, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"
Ngao Quy đã chết, bát đồng vẫn còn ở đó.
Điều này nói rõ lão ta vốn không phải kẻ chưởng khống Khát Hoạt Như Thị Bát, hoặc là nói, lão ta chỉ là một trong những tồn tại có ý đồ muốn chưởng khống Khát Hoạt Như Thị Bát, chỉ có một phần quyền lực nhỏ hẹp.
Như vậy mới có thể giải thích, vì sao trước đó, trong lúc chiến đấu, lão ta không thể điều động quá nhiều sức mạnh của Khát Hoạt Như Thị Bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận