Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 177: Gan anh hùng

Chương 177: Gan anh hùng
Nhiệm vụ Bát phẩm có phần thưởng dao động từ một trăm đến năm trăm điểm đạo huân. Mà nhiệm vụ do Tập Hình Ti ban bố này phần thưởng chỉ có một trăm năm mươi đạo huân, là một nhiệm vụ Bát phẩm có độ khó thấp – điều này hiển nhiên không hợp với tình hình thực tế.
Hai tu sĩ Bát phẩm và hai tu sĩ Cửu phẩm đều tử trận, độ khó của nhiệm vụ như vậy ít nhất cũng phải là Bát phẩm đỉnh cấp, điểm đạo huân được nhận phải tương đương năm trăm điểm.
Trên thực tế nhiệm vụ mà đám Lăng Hà nhận lần này, sau khi hoàn thành sẽ được nhận ba trăm điểm đạo huân, hơn nữa bọn họ chỉ chịu trách nhiệm điều tra, chứ không cần phải xử lý những chuyện phát sinh sau này. Mặc dù có thêm yếu tố chỉ định nên phần thưởng tăng thêm ba phần nhưng vẫn xem như phù hợp với phẩm cấp nhiệm vụ.
Tập Hình Ti là cơ quan chuyên xử lý những án kiện siêu phàm, ước chừng đã cao ngạo quen thói.
Ba tu sĩ đạo viện mang theo nhiệm vụ bảng đạo huân đến kiểm tra đối chiếu thông tin, cả Tập Hình Ti đều không ai có phản ứng gì.
Mặc dù Triệu Nhữ Thành tuấn tú vô song nhưng mà không hiểu vì sao các nữ tu sĩ bên trong Tập Hình Ti lại mắt cao hơn đầu, cơ bản không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái nào.
Lăng Hà không sợ phiền hà lần lượt hỏi từng người, sau khi chịu vô số ánh mắt xem thường cuối cùng mới tìm được người muốn tìm.
Người quản lý những nhiệm vụ cấp bậc đó ở Tập Hình Ti là một tu sĩ Du Mạch Cảnh có bộ mày cong.
Hắn ta đang ngồi sau quầy, cúi đầu ghi chép cái gì đó, biểu cảm vô cùng khó chịu: “Các ngươi có chuyện gì?”
Sau khi gặp nhiều lần trắc trở trong Tập Hình Ti, thái độ của Lăng Hà vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Y vẫn cười cười, lễ phép hỏi: “Chúng ta là đệ tử đạo viện, đến vì nhiệm vụ Bính Mậu, chúng ta có bốn vị sư huynh đệ chiến tử trong nhiệm vụ này.”
“Lại là con mẹ nó cái nhiệm vụ này!” Kẻ này đột nhiên ném bút lông trong tay xuống: “Có đủ chưa vậy?”
Chắc là đã bị đè nén quá lâu, lại thêm cảm thấy ba khuôn mặt trẻ trung này có thể bắt nạt nên hắn ta đột nhiên bộc phát tính tình: “Cái này con mẹ nó đến thẩm vấn ta, cái kia con mẹ nó cũng đến thẩm vấn ta. Ta đã bị phạt bổng lộc một năm rồi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Nước miếng văng tung tóe, vỗ bàn gầm gừ giận dữ không ngừng.
Lăng Hà hơi tránh ra, còn định nói thêm.
Một cánh tay đã đánh vỡ lan can trên quầy, níu lấy vạt áo của tên kia, sau đó nhấc cả người hắn ta ra ngoài, trực tiếp dùng mặt của hắn ta đẩy toàn bộ lan can ra ngoài.
Xách cả người hắn ta ra ngoài.
“Còn muốn thế nào à?” Khương Vọng đã sớm cảm thấy khó chịu, đến đây lại thêm một bụng tức, bây giờ cũng chẳng còn quan tâm đến độ lượng hay không độ lượng, níu lấy tên này nói: “Bởi vì sai sót của ngươi mà đạo viện mất đi bốn đệ tử! Chết rồi! Cái gì cũng chẳng có nữa rồi! Ngươi con mẹ nó chỉ bị phạt bổng lộc một năm, thảm lắm sao?”
Tên mày cong ngơ ngẩn cả người.
Tính tính của hắn ta còn chưa bộc phát xong mà tên tiểu tử kia đã ra tay rồi. Đạo nguyên mà hắn ta tụ lại bị trực tiếp đánh tan.
Không phải là hắn ta không muốn phản kháng mà là không thể nào phản kháng nổi.
Cách biệt thật sự quá lớn!
“Này này này! Các ngươi đang làm gì vậy?”
Những tu sĩ khác trong Tập Hình Ti nghe thấy tiếng động nên chạy đến.
“Nơi quan trọng như Tập Hình Ti, há lại là nơi cho ngươi đến làm càn sao?”
Lúc trước hỏi chuyện thì cả Tập Hình Ti giống như cái nhà ma, tất cả mọi người không ai nói cũng chẳng ai có biểu cảm gì.
Vậy mà vừa mới gây ra chút chuyện ồn ào thì nhoáng một cái mọi người đều xuất hiện.
Thân hình Lăng Hà nhoáng một cái đã ngăn trước đám người này.
“Chúng ta nhận nhiệm vụ trên bảng đạo huân, phụng mệnh điều tra từ đầu đến cuối nhiệm vụ bính mậu. Toàn bộ những người liên quan đến nhiệm vụ đó đều phải phối hợp điều tra!”
Tính tình của y tốt là bởi y độ lượng chứ tuyệt đối không phải vì y nhát gan.
Ban đầu lúc theo Khương Vọng đến thành Vọng Giang, y đã chuẩn bị tinh thần máu tươi văng năm bước.
Lúc này đứng chặn trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiệm nghị, khống chế đạo nguyên.
Mọi người ở Tập Hình Ti sửng sốt. Nhưng bảng đạo huân là thứ quan trọng đối với quốc gia, lúc tu sĩ thi hành nhiệm vụ bảng đạo huân, các phương đều phải phối hợp, đây chính là quy củ.
Cho nên nếu như chuyện hôm nay là do gã mày cong không chịu phối hợp mà gây nên, thì chuyện tu sĩ đạo viện này bùng nổ cũng có thể giải thích được.
“Vậy cũng không thể làm càn được!”
“Đúng vậy, phá hư của công các ngươi bồi thường thế nào?”
Bất kể thế nào, bọn họ nhất định phải giữ thể diện của Tập Hình Ti.
“Bồi thường thế nào sao?” Triệu Nhữ Thành cười, đi lên phía trước nói: “Mấy cái lan can gỗ của các ngươi, muốn bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Ở đây là Tập Hình Ti đó! Ngươi là cái thá gì chứ?” Người nọ cười lạnh nói: “Thế nào cũng phải bồi thường trên dưới một trăm kim!”
Vốn ý định của gã là khiến cho kẻ này biết khó mà lui, biết thân biết phận.
Mặc dù gã biết đối với tu sĩ thì đạo nguyên thạch mới là thứ có giá trị. Nhưng ăn, mặc, ở, đi lại dù sao cũng không thể cách rời tiền bạc được. Một trăm kim không phải là số lượng có thể đưa ra dễ dàng được.
Lại không ngờ đến Triệu Nhữ Thành lại cười dài một trận.
“Được!” Hắn ta quay đầu lại nói với Khương Vọng: “Tam ca, động thủ không cần kiêng dè. Chúng ta đem theo một vạn kim đến nện. Coi như cho Tập Hình Ti phí sửa chữa!”
“…”
“…”
Mọi người trong Tập Hình Ti nhìn nhau, một tu sĩ trung niên sắc mặt âm trầm đi ra từ đám người.
“Hóa ra là Triệu đại thiếu gia!” Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây là đến Tập Hình Ti để khoe của sao?”
Người này chính là người phụ trách Tập Hình Ti ở thành Phong Lâm, tu sĩ lục phẩm Đằng Long cảnh, Đan Trà.
“Chấp tư đại nhân, không dám nói vậy đâu.” Để tránh Triệu Nhữ Thành lại nổi cơn gây nên mâu thuẫn, Lăng Hà giành trả lời: “Chúng ta đều là đệ tử đạo viện, nhận nhiệm vụ bảng đạo huân, theo trình tự đến Tập Hình Ti điều tra án mà thôi. Nhưng vị đương sự này không chịu phối hợp, thậm chí còn nổi giận với chúng ta. Vì để tránh gây ra động tĩnh ồn ào nên sư đệ ta đành phải ra tay chế phục hắn ta trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận