Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3994

Chương 3994Chương 3994
1237 chữ
Chương 3994
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gã thản nhiên nói: “Nói cách khác, các ngươi muốn chờ tới lúc hai Diễn Đạo bên ngoài đánh vỡ được thiên bát để vào được đây có lẽ phải chờ rất lâu.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ!
Khương Vọng nhìn về phía Tật Hỏa Dục Tú.
Tật Hỏa Dục Tú nhẹ gật đầu.
Không ngờ sự khống chế của kẻ này đối với Phù Lục đã đạt đến mức này, có thể điều chỉnh tốc độ thời gian của thế giới! Chẳng trách gã cứ không nhanh không chậm, mặc cho những người này kéo dài thời gianl
Quá kinh khủng, đây là sức mạnh mà bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được.
Có hai Diễn Đạo canh giữ ở thiên ngoại, mà bọn họ lại chỉ có thể ở đây chờ chết. Cảm giác này, há có thể diễn tả bằng hai chữ dày vò? Thời gian không công bằng!
Nét mặt Khương Vô Tà vẫn thong dong: “Ba ngày cũng được, ba tháng cũng được. Bọn họ luôn có thể tiến vào. Cuối cùng vẫn phải ngồi xuống nói chuyện, chúng ta tội gì phải lãng phí thời gian? Ngươi có nguyện vọng gì, đừng ngại nói với ta.”
Khánh Vương chỉ cười ha hả một tiếng, lười đáp lại.
“Nguyện vọng của hắn chính là ăn chúng ta, kể cả ngươi.” Hí Mệnh tốt bụng giải thích cho Khương Vô Tà, muốn lợi dụng thủ đoạn bảo mệnh của Dưỡng Tâm Cung Chủ một chút: “Hắn muốn hiến tế tất cả Nhân tộc tại thế giới Phù Lục, để họ quy phục sức mạnh của hắn. Hắn đã từng có thể siêu thoátI”
Tat Hỏa Ngọc Linh tránh ra khỏi ngực Khương Vô Tà, nâng ngọn thương lửa màu cam lên, nhảy vọt lên, muốn liều mạng với Khánh Vương.
Nhưng bị Khương Vô Tà níu lại.
Nàng ta nghiến răng nói: “Là ta liên lụy chàng, Khương lang. Nhưng trước khi ta tử chiến, ta sẽ không cho phép hắn làm hại chàng.” Khương Vô Tà kéo nàng ta ra sau lưng, giọng điệu vẫn thoải mái: “Nói lời ngu xuan gì vậy? Đứng yên sau lưng ta! Xem hắn có thể làm gì được ta?”
Khương Vọng không thèm để ý tới đôi uyên ương này, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, chỉ mong khi đứng trước Tàn Diễm bọn họ còn có thể ân ái như lúc này.
Hắn chỉ nhìn Khánh Vương: “Ngươi cảm thấy khoái hoạt không?” Lúc này, Sáng Thế Chi Thư sau lưng Khánh Vương đã vô cùng sung mãn, những trang sách bằng đất từ không trung xa xôi bay về, chỉ còn rải rác máy trang. Cả bộ Sáng Thế Chi Thư sắp thành hình.
Các thủ lĩnh bộ tộc cũng bay tới trước vương tọa của gã.
Gã lại ngồi xuống, tiện tay tóm lấy một thủ lĩnh bộ tộc, hít vào mũi. Đối với gã, hành động này là thu về sức mạnh bản nguyên, để gã khôi phục cường đại, trở về đỉnh phong.
Cho nên gã vô cùng thỏa mãn, ánh mắt nhìn Khương Vọng cũng ôn hòa hơn: “Ngươi nhìn cái gì?”
Khương Vọng nói: “Không ngừng cho người ta hy vọng, rồi lại không ngừng khiến người ta tuyệt vọng, rất vui sướng, đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Khương Vọng lại hút một thủ lĩnh bộ tộc, ung dung nói: “Trong sinh mệnh dài dằng dặc, việc có thể làm ta vui vẻ thực sự không nhiều!”
“Ta thấy rất tiếc.” Khương Vọng nói.
“Tiếc cái gì?” Khánh Vương hỏi.
“Ten tại đã từng siêu việt tuyệt đỉnh như ngươi, vậy mà lại coi đây là hưởng thụ.” Khương Vọng tiếc nuối nói: “Ta ngày đêm không ngừng, nỗ lực cực khổ, một lòng hướng tới chỗ cao... Phong cảnh ở nơi cao đó, sao có thể xấu xí như vậy?”
“Ha ha.” Khánh Vương ngồi trên vương tọa chí cao chỉ cười một tiếng, bóp nát một vị Đồ Đằng Chỉ Linh trong tay.
Hơi khói màu xanh nhạt bị gã hít vào lỗ mũi, khiến gã trở nên lười biếng trong thoáng chốc.
Không ngừng cho hy vọng, lại không ngừng dập tắt hy vọng.
Quả thực nàng ta thích như vậy.
Nàng ta đã tra tán Tat Hỏa Dục Tú như vậy.
Giày vò ý chí của một thế giới đến nỗi khổ sở khôn xiết, giày vò đến khi trời cũng gial
Những người trước mắt này, có gì khác đâu?
Thật ra thế giới này chưa từng có sóng gió, tất cả khó khăn trắc trở đều đến từ nàng ta. Nàng ta cao cao tại thượng, thao túng hết thảy, dòng chảy lịch sử cũng thuận theo ý chí của nàng ta.
Nhưng...
Ngay lúc này, đối diện với những người trẻ tuổi trước mắt, đối diện với con ngươi màu xích kim kia, nàng ta bát giác sinh ra một ý nghĩ... Bắt đầu từ khi nào mà mình lại cảm thấy vui sướng từ những chuyện thế này?
Không đúng. Trong thế giới mà nàng ta đã quen thuộc rất nhiều năm, cũng khống chế rất nhiều năm, trong lịch sử bị quán tính to lớn thúc đẩy, nàng ta nhạy cảm sinh ra một chút cảm giác không hài lòng.
Đúng vào thời khắc này, có tia sáng rạch phá bau trời, một cầu vồng treo trên cao, bắt nguồn từ thiên ngoại, rơi xuống...
“Là phương hướng Tịnh Thủy bộ!” Bạch Ngọc Hà đã ghi nhớ bản đồ Phù Lục sâu trong tâm trí chợt hô lên.
Cảm nhận của Khương Vô Tà còn chuẩn xác hơn, hắn ta bất giác nhìn về phía Khương Vọng.
Sắc mặt Khương Vọng hiện lên vẻ lo lắng: “Sao Phượng Nghiêu tỷ cũng tới?”
Khương Vô Tà buồn bực nói: “Lúc ta tới có thấy ngươi lo lắng chút nào đâu!”
Khương Vọng nhíu mày, sao cái tên Khương lão cửu này cứ luôn nói những lời dễ dàng khiến Hoa Anh Cung Chủ hiểu lầm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc mới đến thế giới Phù Lục hắn quả thực quá ngây thơ, cái gì cũng nhát nhất làm theo kế hoạch mà không nghĩ tới việc khai quật thế giới này.
Lần này tới, gặp được Xích Lôi Nghiên, gặp được Tật Hỏa Ngọc Linh cũng chỉ cho rằng Lôi Chiêm Càn và Khương Vô Tà phong lưu thành tính, đi đến đâu là gieo rắc tình ái đến đó. Bây giờ mới biết, tất cả đều có nguyên nhân. Lý gia tỷ tỷ tới đây, cũng là để làm nền cho ngày trở về.
Duy chỉ có Khương Vọng hắn, lúc đi vào thế giới Phù Lục tham gia ván cờ sinh tử thì thật sự chỉ là tham gia ván cờ sinh tử.
Mặc dù giành được quán quân, nhưng thu hoạch thực tế chưa chắc đã nhiều bằng những người này.
Nếu không phải Ngao Quy đột nhiên đi một bước này, chưa chắc hắn sẽ còn trở về. Tương lai có lẽ đám Khương Vô Tà sẽ mở ra ván cờ này vào một thời điểm tốt hơn, bằng một phương thức bảo đảm hơn, có lẽ sẽ không đột ngột và nguy hiểm như lần này... Ngao Quỳ đúng là đầu sỏ gây tội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận