Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1731: Tương Tư Kiếm thăng hoa, thức này thuộc về cố

Chương 1731: Tương Tư Kiếm thăng hoa, thức này thuộc về cố
nhân Trạng thái Thanh Vân Tiên truyền đến tin tức không ngừng nghỉ, phản hồi lại quỹ đạo tiến lên của Hoành Thụ đao. Độ mạnh yếu của đao này, sự sắc bén của nó và cả sự cường đại của nó nữa.
Lưỡi đao đen nhánh đó, cũng đã phản chiếu trước đôi đồng tử của hắn.
Trong thế giới thị giác tồn tại một lưỡi đao, trong thế giới thanh âm cũng chính là lưỡi đao này.
Cùng nhau xóa bỏ quá khứ, cùng nhau giết chết cả cơ thể và tâm hồn.
Lưỡi đao này thực sự quá tuyệt vọng, cũng đến quá nhanh!
Lưỡi đao này đầu tiên là giết đi phần ý chí, sau đó lại giết chết phần thân thể.
Ai có thể chống lại nó chứ?
Ổ trong đêm đen mịt mù không thể nhìn thấy con đường phía trước, trong nỗi tuyệt vọng vì kiếp trước đã bị phá hủy, Khương Vọng mơ hồ nhớ ra, hắn có một thanh kiếm.
Hắn nhìn lưỡi đao kinh khủng đó đang tiến lại gần, linh cảm bỗng nhiên quay trở lại, hắn chợt bừng tỉnh khỏi lưỡi đao đen nhánh kia, chợt nhớ ra tất cả-- Trong bao nhiêu đêm đen dài đằng đẳng, hắn nghĩ rằng hắn chỉ có một mình hành tấu, ôm sự hận thù một mình. Nhưng thực ra trong những đêm đen đó, luôn có người đồng hành cùng hắn!
Khi hắn tắm gió ngâm sương, cũng có người đang rèn luyện tiến lên.
Hắn không phải là đang nỗ lực một mình, cũng không phải là đang chiến đấu một mình.
Đã có rất nhiều lần, trong những đêm dài ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Trăng tuy đã là trăng cuối tháng nhưng nó vẫn tỏa sáng như cũ.
Cố hương giờ đã không còn nhưng lý tưởng thì vẫn còn tồn tại.
Có cố nhân đã chết, nhưng cũng có cố nhân đã quay về!
Thời khắc giết chết Đổng A, giây phút nhìn thấy Tiểu Ngũ.
Hai bức họa đó chồng lên nhau.
Làm cho hắn muốn khóc cũng thực sự muốn cười.
Tương Tư Kiếm, ở trong tương tư đạt được sự thăng hoa.
Còn đối với những người đang xem trận đấu từ bên ngoài thì thấy, bên trong diễn võ đài có cấm chế cổ xưa, bên trong màn đêm đen nhánh dài bất tận đó, một vầng trăng sáng mọc lên!
Lúc lưỡi đao của Hoành Thụ đao hạ xuống, thì thân kiếm của Trường Tương Tư cũng được giơ lên, vừa vặn giơ lên cách cần cổ của Khương Vọng, không tới một thốn.
Tương Tư Kiếm thăng hoa, thức này thuộc về cố nhân!
Ánh trăng sáng ngời kia, cũng đã theo cố nhân quay về!
Kengt Tiền Thế Diệt của Trần Chí Trăn đã cạn kiệt, tuy nó chém tới phần cổ bên phải của Khương Vọng, nhưng lại bị thân kiếm Trường Tương Tư ngăn cản, không thể tiến gần thêm một phân nào nữa.
Lưỡi đao của Hoành Thụ đao thuận thế kéo nghiêng một đường, ma sát trực tiếp với thân kiếm, tạo ra một luồng những tia lửa kì nhỏ.
Từng đốm nhỏ, như những vì sao sáng trong đêm dài.
Bởi vì lúc thanh trường đao này chém xuống, lưỡi kiếm vừa vặn chặn ngay tại vị trí giữa của thanh đao.
Thân đao dài ba thước mốt, mà chỉ có thể tiến một thước sáu qua lưỡi kiếm, mũi đao đã cùng với lưỡi kiếm từ biệt.
Mài gió mà đi.
Bên trong tia lửa bắn ra tung tóe và tiếng cắt kim loại sắc bén.
Trong sự va chạm giữa ý chí và ý chí.
Khoảng cách một thước sáu này, giống như là một quãng đời dài đằng đãng mà con người phải đi qua.
Có thể huy hoàng, cũng có thể tầm thường, có thể đau thương, cũng có thể may mắn... nhưng rồi tất cả rồi cũng sẽ trôi qua.
Vì thế đao tiếp theo hạ xuống, như là một lẽ đương nhiên.
Là, Hiện Thế Đoạn.
Hoành Thụ đao khó khăn rời khỏi lưỡi kiếm, sau đó trực tiếp đâm thẳng lên trên, nó ngắm thẳng vào cổ họng của Khương Vọng, đâm từ dưới lên trên.
Nó là muốn thay Khương Vọng đoạn hiện thế.
Thanh đao này ứng hiện thế, sử dụng cho thân thể, chém ngang qua sinh mệnh, xé rách linh hồn, và cắt xuyên qua đạo.
Là sự chân thành tha thiết, kết thúc mọi thứ trên cuộc đời này.
Từ đây không cho phép độ qua biển khổ, một đao chặt đứt cầu Hiện Thết Nhìn thấy đao này, ai mà không sợ hãi?
Mà đối mặt với lưỡi đao khủng khiếp đó.
Khương Vọng biểu hiện ra phản ứng tuyệt vời đến đỉnh cao.
Trong mắt hắn, người ta không nhìn thấy một chút do dự nào, như thể mọi hành động đều là phản ứng bản năng nhất - đây chính là một sự tự tin tuyệt đối.
Cây kiếm Trường Tương Tư đang dựng thẳng ở trước cổ hắn trực tiếp chém xuống, chém xuống được nửa đường, thì mổ ngang qua một bên, chém ngang qua trước cổ của Tần Chí Trăn.
Phân cắt thiên địa!
Lấy đoạn diệt đoạn!
Danh Sĩ Thất Vọng sinh tử câu thù kiếm đối đầu với Hiện Thế Đoạn đao.
Chẳng qua thứ Khương Vọng muốn cắt đứt, không phải là thế đao của đối thủ, mà là đầu của hắn ta.
Nếu kẻ thù tấn công thì tất nhiên phải tự cứu, nếu không cứu được thì đành bên sinh bên tử.
Đánh cuộc một phen vậy!
Khương Vọng cực kỳ tin tưởng thanh kiếm của hắn, cũng cực kỳ tin tưởng vào sự lựa chọn của chính hắn, vì thế hắn không do dự đặt cược sinh tử của mình vào đó.
Mà vào lúc này.
Tần Chí Trăn đâm xuyên thanh đao lên, nhắm thẳng vào cổ họng của Khương Vọng.
Mà Khương Vọng thì quét ngang thanh kiếm, vạch ngang qua cần cổ của Tần Chí Trăn.
Ai nhanh hơn?
Hay là thanh đao và lưỡi kiếm lại giao nhau giữa chừng?
Mọi người đang xem trận đấu, ai cũng đưa ra những phán đoán của chính mình, nhưng thật sự khó mà có một câu trả lời chính xác.
Thế và ý, quỹ tích của thanh đao, sự quyết tâm và lòng dũng cảm... Có quá nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến kết quả, trong nháy mắt đó, đòi hỏi quá nhiều suy nghĩ và tính toán.
Nếu không thể chắc chắn tin tưởng vào chính mình, thì làm sao có thể bình tĩnh bước vào canh bạc sinh tử này?
Một kiếm này của Khương Vọng, có thể đẩy lùi đại đa số người.
Nhưng Tần Chí Trăn thì khác với bọn họ.
Hắn ta không cần phải phán đoán, vì một đao này của hắn ta, chỉ là đang lấy đà. Hắn ta sử dụng Hiện Thế Đoạn chỉ vì muốn ép Khương Vọng rút kiếm ra.
Mục đích đã đạt được.
Mà ngay tại lúc này, người thuận theo thanh đao mà hạ xuống.
Thanh đao Hoành Thụ của hắn ta đâm nghiêng, nhưng vẫn còn cách cổ họng của Khương Vọng một đoạn nữa. Cùng với Danh Sĩ Chi Kiếm của Khương Vọng, kiếm của ai đến được vị trí mục tiêu trước, thì người đó sẽ thắng trong trận chiến sinh tử này. Bây giờ vẫn còn thời gian để tranh đấu, sống chết khó mà phân định.
Nhưng khi hắn ta sa xuống thì không còn là như vậy nữa.
Lúc hắn ta vừa sa xuống thì cổ của hắn ta cũng thoát khỏi đường quét ngang của thanh kiếm.
Mà thanh đao của hắn ta, chỉ cần nghiêng về phía trước một chút nữa thôi, là có thể chém ngang từ ngực đến thắt lưng của Khương Vọng, cắt mở toàn bộ cơ thể của Khương Vọng!
Đây không thể nghi ngờ là một sự ứng đối tuyệt vời đến đỉnh cao.
Chỉ là...
Trận đấu của hắn ta và Khương Vọng bây giờ hoàn toàn không phải đang diễn ra giữa không trung.
Hắn ta và Khương Vọng rõ ràng đều đang bước chân trên thực địa, bước trên diễn võ đài.
Nếu không thì Khương Vọng đã không lưu lại một lỗ hổng như vậy, đánh cuộc sinh tử với hắn ta.
Tần Chí Trăn hắn ta làm sao mà sa xuống được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận