Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1893: Tội ác chồng chất (2)

Chương 1893: Tội ác chồng chất (2)
Những việc này chưa chắc có hiệu quả, hắn cũng chỉ là cố gắng tận dụng hết thảy điều kiện hiện có, làm hết thảy những gì mình có thể làm.
Phải nói, Khương Vọng luôn ở bất luận cái gì dưới tình huống, đều dốc hết sức làm việc.
Nhưng nhân sinh chân thật không phải cứ nỗ lực là có thể thành công, không phải ngươi trả giá hết thảy là tất nhiên có thu hoạch.
Có chút chênh lệch không thể vượt qua dựa vào bất kỳ nhân tố nào ngoại trừ thời gian.
“Không ăn nữa à?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Khương Vọng nhìn về nơi tiếng bước chân dừng lại.
Ngay cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âm Dương đạo bào, ôm kiếm gỗ, dựa cửa mà đứng.
Mỉm cười nhìn hắn, tươi cười ấm áp.
Đó là Triệu Huyền Dương đã từng gặp mặt một lần!
Thế mà bất tri bất giác bị y đuổi theo!
Y đuổi theo như thế nào? Y đến từ lúc nào?
Đều đã không quan trọng.
Lý trí nói cho Khương Vọng, trò chơi truy đuổi trốn tìm này đã kết thúc.
Kế hoạch hai lần đi qua Trường Hà cửu trấn của hắn còn chưa bắt đầu đã chết non.
Nhưng ngay lúc này, hắn chỉ nói: “Không hợp khẩu vị lắm.”
Âm thanh ồn ào trong tiệm rượu bỗng nhiên biến mất.
Những khách hàng có hứng nói chuyện đang ồn ào bốc phét, người này nói “Nếu ta gặp được tên ma gian Khương Vọng kia, ta sẽ thế này thế kia”, người kia nói “Chắc chắn khiến cho Khương Vọng thấy thủ đoạn của ta”…
Nhưng mà, trong lúc người sắp sửa ra cửa và người đang đứng cạnh cửa bốn mắt nhìn nhau, bọn họ rõ ràng chỉ là người ngoài cuộc, lại cảm nhận được một loại áp lực có thể khiến cho không khí đọng lại.
Vì thế bọn họ không thể nói thành lời.
Bọn họ không biết hai người này là ai, không biết bọn họ từ đâu mà đến, muốn làm cái gì.
Nhưng là có một loại cảm giác sợ hãi xuất phát từ bản năng sinh mệnh, cứ như vậy lặng yên nảy ra.
Triệu Huyền Dương nghiêng người dựa cạnh cửa, nhìn Khương Vọng nói: “Ngươi thật làm cho ta kinh ngạc. Ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ chạy tới phương hướng này.”
Khương Vọng thong thả ung dung gỡ xuống khoái đao bên eo sườn, tùy tay đặt trên bàn tiệc ở bên cạnh.
Nó vốn chính là tùy tiện được mua ở trên đường, vứt xuống cũng không đáng tiếc.
Sau đó lấy ra Trường Tương Tư ở trong hộp trữ vật, nắm trong tay.
Những việc này, hắn làm không chút cẩu thả.
“Ngươi cho rằng...”
Hắn hỏi: “Ta sẽ đi đâu?”
“Ta cho rằng sẽ là Vân quốc. Rốt cuộc con gái của vị Diệp các chủ kia có quan hệ không tầm thường với ngươi.”
Triệu Huyền Dương cũng không che giấu sai lầm của mình: “Long Môn thư viện cũng có khả năng, nói không chừng Long Môn sơn chủ sẽ vì con gái bảo bối của hắn mà cho ngươi một ít che chở.”
Nói tới đây, y hơi hâm mộ: “Ngươi thật đúng là được nhiều cô nương thích!”
“Phải không?”
Giọng điệu của Khương Vọng bình thản, hắn chậm rãi rút Trường Tương Tư ra khỏi vỏ kiếm.
Tựa như một dòng nước trong, chảy xuôi trong tay.
Bỗng nhiên hiển lộ sắc nhọn khiến cho cả tiệm rượu càng thêm an tĩnh.
Chỉ có sắc mặt Triệu Huyền Dương vẫn như thường, yrất có hứng thú hỏi: “Ngươi làm như thế nào? Ý ta là việc được nhiều cô nương yêu thích?”
“Bình thường chút, không đứng đắn là được.”
Khương Vọng lạnh nhạt nói.
“Hiểu rồi.”
Triệu Huyền Dương không ngại, chỉ cười nói: “Theo ta đi thôi. Dẫn ngươi đi ăn đồ ăn hợp khẩu vị.”
Y có một loại bình tĩnh khống chế hết thảy.
Mà Khương Vọng giơ kiếm trước người: “Cơm tù của Ngọc Kinh Sơn, chỉ sợ ta ăn càng không hợp.”
Những khách hàng trong tiệm rượu lúc trước ồn ào nhốn nháo, lúc này gần như không thể hô hấp!
Chuyện tới hiện giờ, sao bọn họ có thể không nghe hiểu, hai người đang giằng co trước mặt bọn họ đúng là vai chính trong câu chuyện đang truyền lưu ầm ĩ: Khương Vọng và Triệu Huyền Dương!
Đối với thái độ dũng cảm rút kiếm của Khương Vọng, Triệu Huyền Dương gật đầu bày tỏ kính trọng.
Rồi sau đó rốt cuộc quay nửa người sang, chính diện nhìn Khương Vọng.
“Đánh đánh giết giết thật không tốt. Ta luôn luôn chủ trương hòa bình. Muốn văn đấu không cần võ đấu.”
Y vẫn cười nói: “Ngươi xem, ngươi dọa sợ những người này.”
Rõ ràng hai người bọn họ giằng co ở phụ cận cửa lớn của tiệm rượu, rõ ràng những người khác đều cách hai người một khoảng cách rất xa.
Nhưng cả tiệm rượu, khách hàng đến uống rượu ăn cơm, tiểu nhị, người tính tiền,… , tất cả đều cố gắng dịch chuyển tới nơi xa hơn, gần như đều chen chúc ở sát vách tường.
Mà giờ này khắc này, Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến.
Nếu là “Khương Vọng” trong miệng những người này, hiện tại hắn sẽ làm như thế nào?
Toàn bộ người trong tiệm rượu sợ là đều phải làm con tin!
Triệu Huyền Dương là thiên kiêu của Cảnh quốc, Cảnh quốc là bá chủ Trung Vực.
Quốc gia bá chủ cần gánh vác trách nhiệm của quốc gia bá chủ. Thiên kiêu cũng có trách nhiệm của thiên kiêu.
Nếu bắt những người trong tiệm rượu làm con tin, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, siêu phàm hay không, đều bắt ép dọa giết, nghĩ đến Triệu Huyền Dương sẽ phải băn khoăn.
Quan sát bằng thị giác chiến đấu lạnh lùng, có lẽ đây là nhân tố duy nhất có thể lợi dụng trong hoàn cảnh như thế này.
Nhưng Khương Vọng cầm kiếm trong tay, chỉ nói: “Các ngươi có thời gian bốn mươi nhịp thở để rời đi nơi này, sau bốn mươi nhịp thở, ta sẽ dốc hết sức, ở đây liều sống chết quyết đấu một trận.”
Hắn rất bình tĩnh nói ra những lời này.
Đám người sợ hãi trong tiệm rượu lại dời ánh mắt hướng về phía thiên kiêu Cảnh quốc Triệu Huyền Dương.
Triệu Huyền Dương mỉm cười gật đầu.
Vì thế một đám người như ong về tổ mà ào ào xông ra, tránh xa Khương Vọng, từ bên người Triệu Huyền Dương nối đuôi nhau rời đi, ào ra cửa tiệm rượu. Thậm chí cũng không ai dám dừng lại ở phụ cận tiệm rượu, đều chạy hướng ra xa.
Bọn họ quả thực không có tư cách đứng nhìn chiến đấu cấp bậc như thế này.
Một cái tiệm rượu to như vậy lập tức trống trơn.
Chỉ có rất nhiều đồ ăn còn thừa trên bàn tiệc miêu tả ồn ào náo động mới vừa rồi.
Ánh mắt Triệu Huyền Dương rốt cuộc có chút kinh ngạc.
Y vốn tưởng rằng Khương Vọng sẽ thừa dịp lúc đám người này nối đuôi nhau ra ngoài mà làm việc gì.
Y cũng đã chuẩn bị tốt phản ứng xử lý. Không nghĩ tới Khương Vọng cái gì cũng chưa làm, ngược lại thật sự như là chỉ muốn dọn dẹp ra chiến trường cho một cuộc quyết đấu công bằng.
Một tu sĩ Nội Phủ rửa sạch chiến trường, muốn công bằng quyết chiến với Triệu Huyền Dương y?
Chuyện này thật là có chút vớ vẩn.
Nhưng cảm giác này khiến y cảm thấy mới lạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận