Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 116: Nổi gió rồi 1

Chương 116: Nổi gió rồi 1
Lão tổ Phác Bắc Tử của Huyền Đạo Tông trước mắt này hiển nhiên cũng là một thành viên tiến vào chiến trường hư không, kết quả bị thua thiệt ở bên trong.
Lâm Phong điềm nhiên như không có việc gì nói: "Chiến trường hư không? Tuy có nguy hiểm, nhưng nghĩ đến đạo hữu thu hoạch cũng không nhỏ."
Phác Bắc Tử hừ một tiếng: "Đâu chỉ là nguy hiểm? Lão tổ Hành Nhạc Phái đi vào cùng lão phu trực tiếp vẫn lạc ở bên trong, nếu không phải ngươi đột nhiên xâm nhập trong đó nhiễu loạn hư không, lão phu thừa cơ xé mở một khe nứt, mạng già này của lão phu sợ là cũng phải bồi ở bên trong."
Lâm Phong suy nghĩ một chút, lấy ra Cửu Chuyển Viêm Hồn đan rút được từ trong túi: "Gặp nhau tức là hữu duyên, bổn tọa thấy thương thế của đạo hữu là do pháp lực băng hàn tạo thành, với pháp lực của đạo hữu tuy có thể tự chữa trị, nhưng hiển nhiên sẽ lãng phí không ít thời gian."
"Vừa vặn bổn tọa có một viên Cửu Chuyển Viêm Hồn đan, có hiệu quả kỳ diệu trong việc trị liệu loại thương thế này, tặng cho đạo hữu."
Phác Bắc Tử rất kinh ngạc, hắn không cần nhận đan dược, chỉ liếc mắt nhìn qua là biết Lâm Phong nói không ngoa, không khỏi nghi hoặc: "Vì sao ngươi lại cho lão phu?" Nói thì nói vậy, nhưng lão đầu này quả thực bá đạo, không khách khí chộp lấy đan dược.
Lâm Phong cười nhạt một tiếng: "Bổn tọa muốn cho ngươi, thế là cho, hỏi nhiều vì sao như vậy làm gì?"
Phác Bắc Tử ánh mắt lóe lên, cười to nói: "Là lão phu dông dài rồi, tốt, lão phu liền nhận ân tình này của ngươi, nếu ngươi rảnh rỗi, hoan nghênh ngươi đến Huyền Đạo Tông ta làm khách."
Lâm Phong cười cười: "Có rảnh rồi nói sau." Dứt lời xoay người rời đi, Phác Bắc Tử nóng lòng uống thuốc trị liệu thương thế, tất nhiên cũng không giữ hắn lại.
Tuy không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng, nhưng một viên đan dược mình không dùng được, có thể kết thiện duyên với một lão quái Nguyên Anh kỳ, Lâm Phong vẫn rất cao hứng.
Về tới chỗ ba đồ đệ, ba người đang trò chuyện náo nhiệt.
Lâm Phong hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Nhóc tỳ cười nói: "Sư phụ, chúng con vừa rồi nghe người ta nói một chuyện lạ. Gần đây có một tông phái tên là Hành Nhạc Phái, mấy ngày trước mở sơn môn thu đồ đệ, có một tiểu ca ca không thông qua khảo hạch không thể nhập môn, kết quả lại đi nhảy núi muốn tự sát ở Hành Nhạc sơn."
"Hắn tự sát không thành công, được người của Hành Nhạc Phái cứu trở về, nghe nói muốn phá lệ thu hắn làm đệ tử ký danh."
Chu Dịch ở bên cạnh thở dài nói: "Hắn cũng coi như chấp nhất, tính tình càng cương liệt, nhưng cuối cùng vẫn được như mong muốn, cũng không uổng công chịu một phen đau khổ."
Tiêu Diễm lắc đầu: "Nhập môn như vậy, cho dù bái sư thì có ích gì? Trưởng bối sư môn không muốn mang tiếng ép chết người mà bất đắc dĩ nhận hắn, chắc chắn sẽ không tận tâm dạy bảo, đồng môn cũng sẽ chế giễu hắn dựa vào tự sát mới được nhập môn."
Chu Dịch nói: "Tự cường bất tức, đáng để coi trọng, chỉ mong hắn có thể kiên trì, nếu không áp lực sẽ càng lúc càng lớn."
Vừa mới bắt đầu Lâm Phong cũng coi như nghe chuyện, nghe một hồi, đột nhiên cảm thấy có điều không ổn: "Tiểu tử này, sao lại có mấy phần khí chất của nhân vật chính phế vật, phàm nhân lưu?"
Lâm Phong hỏi: "Các ngươi vừa nói, Hành Nhạc Phái đã thu nhận hắn làm đệ tử?"
Ba đồ đệ cùng gật đầu: "Vừa mới mang về sơn môn."
Lâm Phong không nói thêm gì nữa, dẫn theo ba người lập tức đi tới Hành Nhạc Phái, vừa đi trong lòng vừa sốt ruột: "Nhưng ngàn vạn lần phải đuổi kịp, nếu như đến chậm một bước mà bỏ lỡ, ta biết tìm ai mà khóc đây."
Lâm Phong chạy tới Hành Nhạc sơn, nhưng đáng tiếc hắn đã tới chậm một bước, một loạt đệ tử mới nhập môn đều đang hành lễ trong đại điển bái sư.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: "Phát hiện mục tiêu, thích hợp trở thành đệ tử thân truyền của ký chủ."
Lâm Phong cẩn thận tìm tòi một chút, xác định hệ thống chỉ một thiếu niên xếp cuối đám người.
Thiếu niên kia dáng người có phần gầy nhỏ, môi mím chặt, những đệ tử nhập môn khác bên người đều quăng tới ánh mắt khinh bỉ.
Bên tai Lâm Phong truyền đến một chuỗi âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Hệ thống thiên phú đã sắp xếp xong, tư liệu mục tiêu số 5 như sau."
"Căn cốt —> 5; Ngộ tính —> 10; Tâm chí —> 10; Phúc duyên —> 8."
"Tổng kết: Thiên phú mục tiêu có khiếm khuyết, nhưng tiềm lực phát triển khổng lồ, đề nghị thu làm môn hạ, dốc lòng dạy bảo, tất thành trụ cột của tông môn."
Lâm Phong trợn mắt há hốc mồm.
Hắn nhìn thấy gì? Hắn lại nhìn thấy hai hạng mục đạt giá trị tối đa, trong bốn hạng mục số liệu của tiểu tử này lại có hai mục đạt giá trị tối đa là 10.
Ngộ tính, tức là khả năng lĩnh ngộ đạo pháp thần thông, ngộ tính của nhóc tỳ và Tiêu Chân Nhi đều là 8, ý nghĩa là học thứ gì cũng có thể nhanh chóng lý giải thông suốt, sư phụ chỉ cần dạy một lần, bản thân hắn có thể suy ra được cái này từ cái kia, thấu hiểu đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận