Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 571: Gặp lại trong không vui 3

Chương 571: Gặp lại trong không vui 3
"Rõ ràng là một tên phế vật không có tư chất tu luyện, tại sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi?" Trong lòng Uông Trác dâng lên nỗi chua xót: "Chẳng lẽ Huyền Môn Thiên Tông lợi hại đến thế sao? Vị Huyền Môn chi chủ trong truyền thuyết kia lại có năng lực điểm thạch thành kim, hóa mục nát thành thần kỳ như vậy sao?"
Lúc này, một thanh niên áo đen đi tới, lạnh lùng liếc nhìn Uông Lâm, thản nhiên nói: "Uông Trác, đây chính là Uông Lâm mà ngươi nói, thật sự là huynh đệ đồng tộc với ngươi sao?"
Uông Trác đáp: "Đúng vậy, Thập Thất công tử, hắn chính là tộc huynh Uông Lâm của ta."
Uông Lâm ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên áo đen, giống như đang đối mặt với một thanh cương đao vừa được rút khỏi vỏ, phong mang vừa lộ, sát khí bức người.
"Người của Hoắc gia sao?" Trong lòng Uông Lâm đã hiểu rõ. Hoắc gia là thế lực hùng mạnh nhất Nam Cương Đại Tần hoàng triều, các thế lực tu chân khác đều phải nể mặt, Huyền Đạo Tông cũng không ngoại lệ. Cho dù Phác Bắc Tử có mạnh đến đâu, khi đối mặt với Hoắc gia cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi.
Sau khi gia nhập Huyền Đạo Tông, không biết vì nguyên nhân gì mà Uông Trác lại được người của Hoắc gia nhìn trúng, hiện tại hẳn là đã trở thành ngoại vi đệ tử của Hoắc gia.
Loại tình huống này rất phổ biến đối với những thế gia tu chân hùng mạnh như Hoắc gia hay Vu gia. Họ vừa phải duy trì sức mạnh của dòng máu huyết thống, vừa không ngừng thu nạp nhân tài cho gia tộc, biến họ thành thế lực ngoại vi.
Thân cây lớn mạnh, cành lá cũng phải sum xuê, không ngừng hấp thụ máu mới thì gia tộc mới có thể trường tồn.
Uông Lâm nhìn Uông Trác, khẽ lắc đầu. Trong ký ức của hắn, người huynh đệ đồng tộc này trước kia là kẻ kiêu ngạo, hăng hái đến nhường nào.
Vậy mà giờ phút này, đi theo sau lưng một tên đệ tử Hoắc gia, sự kiêu ngạo, phong mang ngày xưa của hắn đều đã biến mất không còn tăm hơi.
Đi theo Hoắc gia, tài nguyên tu luyện và đạo pháp truyền thừa nhận được còn hơn cả Huyền Đạo Tông, so với Hành Nhạc phái càng không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần nhưng cái giá phải trả chính là mài mòn đi tất cả phong mang và kiêu hãnh của bản thân.
Trong đó được mất thế nào, có lẽ chỉ có bản thân Uông Trác mới hiểu rõ.
Thấy Uông Lâm lắc đầu, ánh mắt Uông Trác lóe lên, cúi gằm mặt xuống, hai nắm tay siết chặt nhưng vẫn không nói một lời.
Trái lại, thanh niên áo đen được Uông Trác cung kính gọi là Thập Thất công tử kia - Hoắc Sâm lại nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, nhìn Uông Lâm: "Nhìn trạng thái thân thể của ngươi, e là tuổi thật đã gần đến trung niên rồi."
"Uông Trác nói hai người chia tay chưa được hai năm, nói vậy tức là ngươi đã ở trong động thiên có khả năng gia tốc thời gian để tu luyện." Hoắc Sâm cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: "Tu luyện mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, cũng chỉ đến Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi."
"Người ta đều đồn đại đệ tử dưới trướng Huyền Môn chi chủ đều là những kẻ yêu nghiệt bất phàm, xem ra cũng chỉ đến thế này, lời đồn quả nhiên chỉ là lời đồn."
Hắn phóng thích sát khí và pháp lực ra xung quanh, trong nháy mắt, cả vùng không gian mấy chục mét xung quanh đều bị bao phủ bởi một luồng sát khí dày đặc, khiến người ta không thở nổi. Người thường không có tu vi mà tiếp xúc phải luồng sát khí này e là sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Hoắc Sâm phóng thích khí tức cũng là để thể hiện tu vi hiện tại của mình - Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới Đan Đỉnh.
Tuy Uông Lâm không nhìn ra phẩm cấp đan đỉnh của hắn nhưng dựa vào sự tinh thuần trong pháp lực dao động của hắn, có thể phỏng đoán phẩm cấp hẳn là không thấp.
Tuổi thật của Hoắc Sâm cũng chỉ hơn hai mươi, ở độ tuổi này mà đã ngưng kết thành công Đan Đỉnh thì cho dù là ở Hoắc gia, hắn cũng được coi là nhân vật kiệt xuất, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.
Hoắc Sâm dùng pháp lực và sát khí nhằm vào Uông Lâm, thế nhưng hắn lại dường như không hề hay biết, thần sắc bình tĩnh nhìn Hoắc Sâm.
Hoắc Sâm nhíu mày, nụ cười lạnh trên mặt càng lúc càng đậm. Kinh nghiệm chinh chiến của hắn vô cùng phong phú, hắn có thể nhìn ra Uông Lâm không phải đang cố gắng chịu đựng, mà là thật sự không bị sát khí của hắn ảnh hưởng. Nhưng càng như vậy, Hoắc Sâm càng muốn ra tay.
"Thập Thất, chuyện gì vậy?" Lúc này, một giọng nói lạnh lùng, bá đạo đột nhiên vang lên, xen vào cuộc trò chuyện. Kèm theo đó là sự xuất hiện của một nam tử áo đen có khuôn mặt tương tự Hoắc Sâm nhưng thần sắc lại càng thêm lạnh lẽo, sắc bén.
Nhìn thấy nam tử áo đen này, Uông Trác vội vàng cúi đầu, còn Hoắc Sâm cũng thu liễm phong mang, cung kính lên tiếng: "Nhị ca."
Có thể khiến cho những kẻ khát máu, hiếu chiến như đám người Hoắc gia im lặng, chỉ có một khả năng, đó chính là người đến mạnh hơn hắn rất nhiều, mạnh đến mức hắn dám động thủ cũng chỉ có nước tìm đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận