Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 267: Nhặt món hời 1

Chương 267: Nhặt món hời 1
Trần Cương tiếp nhận bạch quang, thấy rõ vật trong đó, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, cung kính nói: "Như thế, ta có thể dễ dàng xử lý tên Lâm đạo nhân kia, không nhọc Bàng sư huynh phải nhọc lòng."
Bàng Kiệt gật đầu: "Nếu đã như vậy thì đi đi, nếu bảo vật thật sự ở trên người hắn, nhất định phải mang về nguyên vẹn không sứt mẻ."
Trần Cương vội vàng tuân lệnh.
Bàng Kiệt đột nhiên nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bên cạnh kẻ đó có một tên đệ tử, hình như là người Thạch gia năm xưa, hiện giờ chỉ mới năm, sáu tuổi?"
Trần Cương gật đầu: "Tên là Thạch Thiên Hạo, nửa năm trước từng xuất hiện ở Đại Hoành Đoạn sơn mạch, xảy ra xung đột với đệ tử Phong Thần Tông tại sườn núi phía nam Côn Luân, lúc ấy tu vi đã là Luyện Khí thập nhị trọng, mà tuổi tác không quá năm, sáu tuổi."
Bàng Kiệt lạnh nhạt nói: "Sau khi diệt trừ Lâm đạo nhân, mang cả tên nhóc đó về sơn môn, nhân tài như vậy không nên lưu lạc bên ngoài, uổng phí minh châu."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Bàng Kiệt gật đầu, quang ảnh ảo cảnh thoáng chớp động, rồi biến mất, hóa thành dòng nước, chảy ngược trở lại mặt nước.
Trần Cương lúc này mới xoay người lại, mỉm cười nhìn về phía Lưu Dương: "Lưu huynh hãy thanh tẩy bản thân trước đã." Nói rồi hắn lật tay, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ.
Nắp bình mở ra, bên trong tỏa ra một mùi hương thanh nhã, Lưu Dương chỉ ngửi thấy mùi hương này, đã cảm thấy pháp lực trong cơ thể vốn bị ô huyết quấy nhiễu trở nên linh động hơn rất nhiều.
Đường Trạch nhếch miệng: "Thiên Nhất Chân Thủy, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đó là đương nhiên." Lưu Dương cười lớn tiếp nhận bình ngọc, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Nhưng hắn không vội sử dụng Thiên Nhất Chân Thủy mà ngẩng đầu nhìn Trần Cương: "Nghe ý tứ trong lời của hai vị, Trần huynh sắp đi tìm tên họ Lâm kia? Huynh biết hắn ở đâu sao?"
Trần Cương mỉm cười: "Vị trí cụ thể thì không rõ, nhưng ta nhận được tin tức, trước đó không lâu hắn xuất hiện ở sườn núi phía bắc Côn Luân, hiện giờ chắc hẳn vẫn còn ở đó."
Trên mặt Lưu Dương lộ ra nụ cười dữ tợn: "Thái Hư Quan các ngươi muốn cướp thứ gì trên người hắn, ta không quản, muốn thu nhận đồ đệ của hắn, các ngươi cứ việc mang đi, nhưng mạng của tên tiểu tử đó, ta muốn tự tay lấy!"
"Ta muốn chém bay đầu hắn!"
Trần Cương nhướng mày, cười nói: "Có thể, nếu Lưu huynh có hứng thú, chúng ta có thể cùng đi, đến lúc đó ta có thể giao hắn cho ngươi, nhưng đồ vật trên người hắn, ngươi không được động vào."
"Thành giao." Lưu Dương hừ lạnh một tiếng, Trần Cương quay đầu nhìn Đường Trạch bên cạnh: "Đường huynh có muốn đi cùng chúng ta không? Ta nhớ huynh cũng rất có hứng thú với tên tiểu tử đó."
Đường Trạch lười biếng ngáp một cái: "Đúng là rất có hứng thú, nhưng ta vừa tu luyện đến thời điểm mấu chốt, e là sắp phải bế quan rồi."
"U Minh Huyết Hà trong địa cung kia rất thích hợp, Chân Thủy thuần khiết, thủy thế cũng không quá lớn, rất thích hợp để ta dùng tu luyện."
Nghe vậy, Trần Cương gật đầu: "Nếu vậy, khi nào có việc ta sẽ liên lạc với huynh."
Nói xong, Trần Cương liền ngự phong bay lên, hướng về phía tây, Lưu Dương theo sát phía sau, cũng ngự kiếm bay lên không trung.
Đường Trạch nhìn bóng lưng của hai người, lắc đầu cười, thân thể bỗng hóa thành một luồng huyết vụ, biến mất trong không khí.
...
Lâm Phong dựa theo chỉ dẫn của Càn Khôn Kính, xuyên qua biển mây, đáp xuống một ngọn núi trong dãy Côn Luân.
"Chắc là ở gần đây." Lâm Phong cưỡi Hắc Vân Kỳ bay nhanh trên bầu trời Côn Luân, bay hơn ngàn dặm mới dừng lại, thu hồi Hắc Vân Kỳ, đáp xuống đỉnh một ngọn núi.
Trên Càn Khôn Kính, điểm vàng và điểm đỏ đã gần như trùng khít vào nhau.
Trong rừng rậm dưới chân núi, đột nhiên truyền đến một trận dao động pháp lực mãnh liệt, giống như mãnh thú cảm nhận được có kẻ xâm phạm lãnh địa.
Lâm Phong mỉm cười, từ đỉnh núi đáp xuống, tiến vào rừng rậm.
Càng đến gần, dao động pháp lực càng thêm rõ ràng, Lâm Phong âm thầm tính toán: "Hai con yêu thú Trúc Cơ kỳ sao?"
Hắn men theo con đường mòn, đi đến trước một hang động khổng lồ, vừa đến cửa hang, bên trong bỗng vang lên tiếng gầm rú chấn động.
Giống như đang cảnh cáo Lâm Phong, không được tiến thêm nửa bước.
Lâm Phong thản nhiên cười, không thèm để ý mà bước vào hang động.
Vừa đi được vài bước, khóe mắt Lâm Phong bỗng liếc thấy một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Lâm Phong quay đầu lại bèn thấy một thân hình vô cùng to lớn, với động tác nhanh nhẹn khó tin so với hình thể đồ sộ của nó, lao như bay về phía Lâm Phong.
Nhìn kỹ, đó là một con vượn khổng lồ, đứng thẳng cao hơn ba mét.
Cơ thể con vượn được bao phủ bởi vô số phiến đá như vảy giáp, nối liền thành một lớp áo giáp bằng đá kiên cố.
Bên dưới lớp giáp đá là cơ bắp cuồn cuộn, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận