Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 457: Thế không thể đỡ 1

Chương 457: Thế không thể đỡ 1
"Tên đệ tử Huyền Môn Thiên Tông này, lẽ nào không phải người?"
Những kẻ đứng xem đều kinh hãi đến mức không nói nên lời: "Ngoài Tiêu Diễm lúc nãy, lại có thêm một tên tu sĩ Kim Đan kỳ có thể chống lại Nguyên Anh lão tổ!"
"Lũ quái vật!"
“Huyền Môn Thiên Tông, vậy mà lại cường thịnh đến mức này sao?”
Sắc mặt Trương Hải biến đổi, hít sâu một hơi, đột nhiên lấy ra một cây bút mực, trầm giọng nói: “Dịch thiếu gia, phải thừa nhận, ngươi khiến ta kinh ngạc nhưng điều này cũng càng khiến ta kiên định tín niệm, nhất định phải đưa ngươi về Hầu phủ!”
Lâm Phong thấy vậy, khẽ cười, đưa ngón tay búng ra, một đạo lôi quang màu trắng dung nhập vào cơ thể Chu Dịch: “Tiểu Dịch, ngươi cứ buông tay buông chân mà giao thủ với vị đại tổng quản nhà ngươi vài chiêu đi.”
Tinh thần Chu Dịch chấn động, đối mặt với Trương Hải không chút sợ hãi, trực diện nghênh chiến.
Bên kia, Vu Thiên Sơn ngăn cản Miêu Thế Hào, để Vu Vạn Phong rảnh tay, Vu lão Lục nhìn chằm chằm nhóc tỳ, hai mắt lóe hung quang, không nói hai lời, lập tức xông tới.
Cụ Phong chân quân hừ lạnh một tiếng: “Huyền Môn Thiên Tông các ngươi nếu đã bất kính như vậy, hôm nay nên gặp phải kiếp nạn này!” Vừa nói, lão cũng thúc giục Cửu Thiên Vô Tướng Cương Phong công tới.
Một đám tu sĩ Vu gia cùng đệ tử Phong Thần Tông, đều đi theo sau lưng lão tổ nhà mình, hướng đám người Lâm Phong phát động tấn công.
Lâm Phong cười khẽ, quay đầu nhìn về phía đám người Tiêu Diễm: “Cơ hội rèn luyện như thế này, các ngươi nên quý trọng.”
Tiêu Diễm cười lớn nói: “Vừa hay để thiên hạ được chiêm ngưỡng phong thái đệ tử Huyền Môn Thiên Tông chúng ta, phải đa tạ bọn họ mới phải!”
“Nói hay.” Lâm Phong cười, lại cong ngón tay búng ra, một đạo hào quang màu vàng đất rơi xuống người Tiêu Diễm, Tiêu Diễm cười to, không chút khách khí nghênh đón Cụ Phong chân quân.
Tốc độ nhóc tỳ còn nhanh hơn, trên người ánh sáng màu xanh lóe lên, thân hình đã biến mất trong hư không, sau một khắc liền xuất hiện trước mặt Vu Vạn Phong.
Ô Vân Lương trợn mắt há mồm, cùng Mông Siêu Nhiên liếc nhìn nhau, đều kinh hãi: “Vị Huyền Môn chi chủ này thật tự tin, lại để cho đám đệ tử Kim Đan kỳ giao thủ cùng Nguyên Anh kỳ ?”
Mông Siêu Nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phong: “Vì sao hắn không tự mình ra tay, lại yên tâm với đám đệ tử dưới trướng như vậy? Là thật sự khinh thường, hay còn nguyên nhân nào khác?”
Một đám tu sĩ Vu thị gia tộc cùng Phong Thần Tông, đều đi theo sau lưng lão tổ nhà mình, hướng đám người Lâm Phong phát động tấn công.
Bọn chúng không dám trêu chọc đám người Tiêu Diễm, càng không dám đi khiêu khích Lâm Phong, những quái vật kia cứ để lão tổ nhà mình đối phó là được.
Một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dưới sự dẫn dắt của số ít tu sĩ Kim Đan kỳ do Thư Nhàn cầm đầu, xông tới đám người Uông Lâm .
Uông Lâm thần sắc lạnh lùng, không nói một lời nhưng pháp lực trên người hắn chấn động mãnh liệt, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể, trực tiếp tiến vào trạng thái Hoàng Tuyền Diệt Cảnh, hôm nay hắn phải đại khai sát giới.
Nhạc Hồng Viêm bên cạnh động tác còn nhanh hơn, hắc diễm chiến kích dài hai trượng cuốn lên đầy trời hắc diễm, trực tiếp lao vào đám người.
Uông Lâm nhíu mày: “Bọn tiểu sư đệ quả nhiên không nói quá, nữ tử hung hãn như vậy, thật sự là cân quắc không nhường tu mi! Chẳng qua, nói đến tu mi...”
Hắn quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Dương Thanh nhìn đám người đang xông lên, hít sâu một hơi: “Ta muốn báo đáp đại ân của tiền bối, chỉ cần không chết thì không có gì đáng sợ.”
Tuy nói vậy nhưng Vân Thủy Động ngày xưa của Dương Thanh, trước mặt Vu thị gia tộc cùng Phong Thần Tông, ngay cả tôm tép cũng không bằng, Dương Thanh giao đấu với đối thủ, luôn có phần không dám buông tay buông chân.
Vốn hắn không am hiểu đấu pháp, như vậy càng khiến khuyết điểm này tăng lên gấp bội.
Uông Lâm nhíu mày, cũng không quay đầu lại, sau khi dùng một ngón tay điểm chết một tên tu sĩ Phong Thần Tông, nói với Dương Thanh: “Cứ buông tay đánh, ngươi rất mạnh.”
Dương Thanh còn chưa hoàn hồn, tu sĩ Kim Đan kỳ của Phong Thần Tông là Thư Nhàn đã lao đến trước mặt hắn, nhìn thấy Dương Thanh phóng thích Thái Âm Chân Thủy, lập tức đỏ mắt: “Dị bảo như vậy mà rơi vào tay ngươi đúng là lãng phí, mau giao ra đây cho ta!”
Đang nói, bỗng nhiên trước mắt lóe lên tử quang, trong ánh sáng bùng lên hỏa diễm cuồng bạo.
Thư Nhàn kêu lên quái dị: “Tử Phù?! Nguyên Anh Phù Lục!” Hắn vội vàng dựng lên Cửu Thiên Vô Tướng Cương Phong định bỏ chạy nhưng đã bị hỏa diễm nuốt chửng.
Uông Lâm phẩy tay áo: “Thật lắm lời.” Hắn nhìn Dương Thanh đang trợn mắt há mồm: “Cứ đánh tự nhiên, đánh không lại thì lấy phù lục mà đập, sư phụ ban cho chúng ta phù lục, đâu phải để dành mà cho vui.”
Tinh thần Dương Thanh có phần hoảng hốt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, ánh mắt cũng dần có thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận