Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 568: Tu La Đạo Tôn, Hoắc Tu 2

Chương 568: Tu La Đạo Tôn, Hoắc Tu 2
Trong bốn đại gia tộc của Đại Tần, gia tộc Hoắc thị tu luyện Tu La Quyết, lấy sát nhập đạo, sát ý và lệ khí cực kỳ nặng nề. Võ công cao cấp nhất của bọn họ là Tu La Diệt Thế Đao, cùng với Nghịch Thiên Tuyệt Kiếm của Thượng Cổ Sát Thần Môn, được xưng là hai đại võ công hung tàn nhất.
Tà tướng quân mà Lâm Phong gặp trong đầm lầy Cổ Vực năm xưa chính là người thừa kế duy nhất còn sót lại của Thượng Cổ Sát Thần Môn. Nhưng lúc đó, tu vi của Tà tướng quân chỉ ở Kim Đan kỳ, hoàn toàn không thể so sánh với lão tổ Nguyên Anh kỳ của Hoắc gia trước mắt.
Đối mặt với hai đại yêu vương Giải Cương và Quỳ Ngưu Vương, ánh mắt lão ta lóe lên vẻ dữ tợn, có phần nóng lòng muốn thử. Sát khí từ người lão ta tỏa ra gần như ngưng tụ thành thực chất.
Giải Cương và Quỳ Ngưu Vương đồng thời gầm nhẹ, tỏ vẻ tức giận.
Người trong gia tộc Hoắc thị ai ai cũng tu luyện sát lục chi đạo. Nếu không kiềm chế, ắt sẽ gây nên cảnh lầm than cho chúng sinh, cuối cùng bị người trong thiên hạ quần công tiêu diệt.
Thượng Cổ Sát Thần Môn chính là bị diệt vong như vậy.
Lão tổ Hoắc gia năm xưa thấu hiểu bài học xương máu này, bèn dẫn dắt toàn bộ tộc nhân trấn thủ Nam cương Đại Tần hoàng triều. Nơi đó có rất nhiều khe nứt không gian giữa Nhân tộc Thần Châu Hạo Thổ và Yêu tộc Thiên Hoang Quảng Lục.
Đều là chém giết, đều là máu tanh, người Hoắc gia bèn hướng mũi kiếm về phía yêu tộc, dùng cách này để nâng cao cảnh giới tu vi, mài giũa võ công. Đại Tần hoàng triều cũng rất vui vẻ khi có Hoắc gia làm lá chắn, bảo vệ biên giới phía nam.
Mỗi khi yêu tộc có ý định tấn công Hoắc gia với quy mô lớn, Đại Tần hoàng triều đều kiên quyết hỗ trợ.
Hơn ngàn năm nay, Hoắc gia đã chém giết vô số yêu tộc, ngược lại, số người bị giết lại không nhiều. Bởi vậy, bọn họ vẫn có được danh tiếng khá tốt trong dân chúng.
Giờ phút này, nhìn thấy Giải Cương và Quỳ Ngưu Vương, lão tổ Hoắc gia không khỏi động lòng, muốn được đại khai sát giới.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lão ta đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Chẳng hay các vị là đạo hữu của Huyền Môn Thiên Tông?"
Giải Cương ồm ồm đáp: "Chính xác. Còn ngươi là người của Hoắc gia?"
"Không sai." Lão già cười nhưng nụ cười không hề thân thiện: "Huyền Môn chi chủ đúng là kiêu ngạo, Hoang Hải Pháp Hội cũng không thèm đích thân đến, xem ra rất tin tưởng đám đệ tử dưới trướng."
Nhóc tỳ cười khúc khích. Lão tổ Hoắc gia nhìn sang, sát khí đằng đằng. Nhóc tỳ không hề sợ hãi, vẫn nhìn lão ta, cười hì hì.
"Hửm? Tâm chí kiên định lắm." Lão tổ Hoắc gia hơi nheo mắt, sau đó nghe thấy nhóc tỳ cười nói: "Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, sư phụ ta đang ở ngay trước mặt ngươi đấy, chỉ tại mắt ngươi kém thôi."
Lão tổ Hoắc gia nghe vậy, giật mình kinh hãi, vội vàng nhìn lại, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lâm Phong, kẻ đang thản nhiên đứng đó.
Không phải vì khí thế của Lâm Phong quá mức kinh người, mà ngược lại, trong tất cả mọi người, chỉ có Lâm Phong là không hề để lộ ra chút pháp lực nào, khiến lão ta hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Nhìn vị trí đứng của Lâm Phong, những người khác đều lấy hắn làm trung tâm, hiển nhiên không phải là người thường không có tu vi.
Bản thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà cũng không thể nhìn thấu, lão tổ Hoắc gia lúc này mới bừng tỉnh, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Lão ta lúng túng đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Vốn là người tu luyện đạo pháp nhiều năm, tính cách cứng rắn, thẳng thắn như đao, lão ta không tài nào thốt ra lời xin lỗi nhưng nếu nói mấy câu cứng rắn thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lão tổ Nguyên Anh kỳ này, nhất thời không biết phải làm sao.
"Cút về cho ta! Đừng ở đó làm mất mặt ta nữa!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ trong thành Dư Châu. Giọng nói tuy không lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Sát khí của đối phương nặng nề, khiến mây gió cũng phải biến sắc.
Lâm Phong thản nhiên lên tiếng: "Vị này chắc hẳn là Tu La Đạo Tôn Hoắc Tu? Lâm Phong, Huyền Môn chi chủ, xin được ra mắt."
Có lão tổ tông nhà mình ra mặt, lão tổ Hoắc gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy biết trở về sẽ bị trách phạt nhưng dù sao cũng không phải ở lại đây tiến thoái lưỡng nan nữa. Lão ta cung kính hành lễ với Lâm Phong, rồi bay ngược trở lại thành Dư Châu.
Trên bầu trời, một khe nứt màu đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện, giống như bị ai đó dùng đao chém ra.
Một thanh niên nhìn qua chỉ chừng hai lăm, hai mươi sáu tuổi hiện ra trước mặt Lâm Phong, mũi ưng mắt sâu, áo đen như mực, trên mặt lạnh như băng không chút biểu cảm. Sau khi hờ hững nhìn Lâm Phong một lúc lâu, hắn cất tiếng: "Lâm tông chủ, lần đầu gặp mặt, ta là Hoắc Tu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận