Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 565: Lên đường dự hội 1

Chương 565: Lên đường dự hội 1
Cùng là bề tôi của Đại Tần hoàng triều nhưng Hoắc gia khác hẳn Nhật Nguyệt Kiếm Tông. Mâu thuẫn giữa Đại Tần hoàng triều; tứ đại thế gia còn gay gắt hơn nhiều so với Cửu Thiên Kiếm Minh.
"Xem ra sau màn đấu đá trên Hành Vân Phong, mâu thuẫn giữa Ngũ Khinh Nhu và Thạch Sùng Vân đã công khai rồi. Lẽ ra hắn phải thiên vị hào môn thế gia mới phải", Lâm Phong suy tư, "Nhưng nhìn danh sách được Ngũ Khinh Nhu mời, hào môn thế gia chẳng được lợi lộc gì. Hành động lật lọng, đâm bị thóc chọc bị gạo, ngu xuẩn như vậy thật không giống với hắn."
Lâm Phong bỗng quay sang hỏi Đao Chí Cường: "Ngoài Hoắc gia, ba nhà còn lại có nhận được thiếp mời không?"
Đao Chí Cường trầm mặc một lát rồi đáp: "Thuộc hạ không dám chắc nhưng theo như thuộc hạ được biết thì là không."
Lâm Phong gật đầu, không nói gì, thầm nghĩ: "Có ba khả năng. Thứ nhất, Tần Đế đã gây áp lực với Ngũ Khinh Nhu, bởi lẽ người thực sự nắm quyền hành Đại Tần hoàng triều vẫn là Tần Đế."
"Thứ hai, Ngũ Khinh Nhu đã dùng cách khác để bù đắp cho ba nhà còn lại."
"Thứ ba...", đồng tử Lâm Phong hơi co lại, "Ta thật không mong muốn khả năng thứ ba là sự thật."
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi quyết định, nói với Đao Chí Cường: "Hoang Hải Pháp Hội chính thức được tổ chức vào ngày nào?"
Đao Chí Cường cung kính đáp: "Bảy ngày nữa."
Lâm Phong khẽ gật đầu: "Ngươi hãy ở lại Ngọc Kinh Sơn. Đến ngày, ta sẽ dẫn môn hạ cùng lên đường với ngươi."
Sắp xếp cho Đao Chí Cường xong, Lâm Phong không lo lắng hắn gây rối hay làm nội gián. Ở Ngọc Kinh Sơn này, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt Lâm Phong.
Điều khiến Lâm Phong phải suy nghĩ chính là nên dẫn ai đi tham dự Hoang Hải Pháp Hội.
Những người khác thì dễ, chỉ có việc có dẫn Chu Dịch theo hay không là khiến hắn do dự. Sở dĩ như vậy bởi vì hiện giờ Chu Dịch đang đảm nhiệm trọng trách dạy bảo các đệ tử mới.
Ngoại trừ hắn ra thì không ai thích hợp làm công việc này cả.
Biết tu luyện và biết dạy người khác tu luyện hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
"Muốn vào Hoang Hải Cổ Giới, nhất định phải có Chu Dịch đi cùng. Một mặt là bởi vì phúc duyên của hắn rất lớn, mặt khác là do Tiêu Diễm không có ở đây, nếu Chu Dịch cũng không đi, chỉ còn mỗi nhóc con là đệ tử Kim Đan kỳ, tuy mạnh mẽ nhưng lực lượng có phần mỏng."
Trước đó Lâm Phong đã tìm hiểu về quy tắc tỷ thí tranh giành danh ngạch của các kỳ Hoang Hải Pháp Hội trước. Tất cả đệ tử dưới Nguyên Anh kỳ của các môn phái đều có thể tham gia. Nhưng để công bằng, đệ tử Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ sẽ được chia ra thi đấu riêng.
Còn về phần tu sĩ Luyện Khí kỳ, thôi khỏi đi. Dù có đi theo cũng cần người khác chăm sóc, không có ý nghĩa gì.
Tìm được Chu Dịch, Lâm Phong bèn giải thích rõ mọi chuyện. Chu Dịch suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đệ tử cũng muốn đến Hoang Hải Cổ Giới một chuyến. Về phần các đệ tử mới, xin sư phụ cứ yên tâm. Ta sẽ để lại bài tập cho họ tự mình ngộ ra."
"Đã có Khang tiên sinh và Miêu tiên sinh trông nom, cho dù họ có gì không hiểu cũng sẽ không lạc lối."
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể vào Hoang Hải Cổ Giới. Lần này Lâm Phong tự mình dẫn đội, Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào tất nhiên sẽ ở lại trên núi.
Từ ngày trở về, Lâm Phong vẫn chưa gặp lại Miêu Thế Hào. Tuy không ai nhắc đến nhưng hắn có thể cảm nhận được Miêu Thế Hào đang bế quan.
"Không biết Thế Hào bế quan thế nào rồi?"
Lâm Phong đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Thiên Bảo Thụ.
Trước đó, trong đại điển khai sơn ở Sa Châu thành, Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào đều đã ra trận, lập công cho tông môn nên Lâm Phong đặc biệt cho phép hai người được vào Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên một lần.
Cách đây không lâu, Miêu Thế Hào đã dùng cơ hội này, vào Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên bế quan.
Lâm Phong biết hắn muốn nhân cơ hội này đột phá bình cảnh, một bước tiến lên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.
Có được Thiên Nhất Chân Thủy của Lâm Phong, Miêu Thế Hào không chỉ hoàn thiện pháp thuật Thương Lãng Thủy mà bản thân đạo pháp và diệu quyết Không Linh Huyễn Pháp mà hắn tu luyện cũng có sự đột phá. Trải qua trận chiến ở Sa Châu, tích lũy kinh nghiệm, Miêu Thế Hào đã chạm đến ngưỡng cửa của Nguyên Anh trung kỳ.
Quả nhiên, lần bế quan này, Miêu Thế Hào đã đột phá thành công.
Chỉ thấy một đạo thanh khí từ chín tầng trời xuyên qua vô tận hư không, tiến thẳng vào Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên. Ở đó, Miêu Thế Hào đang ngồi tĩnh lặng trên một cành Tiểu Huyền Thiên Bảo Thụ, đỉnh đầu mở rộng Thiên Môn, tiếp dẫn vô vàn thanh khí vào cơ thể.
Lâm Phong nhìn rõ ràng trên đỉnh đầu Miêu Thế Hào xuất hiện một quang ảnh. Đó là một bé trai tuấn tú, trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi. Dưới sự tẩm bổ của thanh khí, cậu bé lớn lên rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận