Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 386: Man rợ hết chỗ nói 2

Chương 386: Man rợ hết chỗ nói 2
Thế nhưng nhóc tỳ nào có bận tâm nhiều đến vậy, mặc dù trong mật thất chỉ có một mình nó, nó vẫn thó lom lom nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh tay chộp lấy gốc Cửu giai Thông Thiên Thảo, rút thẳng lên khỏi mặt đất.
Nhạc Hồng Viêm ngây người nhìn cảnh tượng vừa rồi, có phần do dự nhìn về phía Lâm Phong: “Tiền bối, Thiên Hạo, nó, nó đây là...”
Khóe miệng Lâm Phong giật giật, chẳng nói chẳng rằng.
Miêu Thế Hào thì cười ha hả không ngớt: “Còn có thể là gì nữa? Trộm linh dược chứ còn gì nữa, mà nói đúng ra thì đây đâu phải ăn trộm nữa, đây rõ là cướp trắng trợn, xông thẳng vào kiếm trận nhà người ta rồi cướp trắng trợn đấy chứ.”
“Ôi chao, cười chết ta mất, thằng nhóc này thú vị thật, ta thích, hợp khẩu vị ta.”
Lâm Phong nhìn nhóc tỳ với vẻ mặt vô cảm, trong lòng thì gào thét không thôi: “Đồ đệ à đồ đệ, chúng ta là người tốt cơ mà! Ngươi làm thế này thì hỏng hết cả hình tượng rồi!”
Nhóc tỳ sau khi nhổ được gốc Cửu giai Thông Thiên Thảo, liền đưa tay gẩy nhẹ vào phần thân cây thon dài như đốt trúc, cười nói: “Quả nhiên giống hệt như lời người kia nói, là một kiện kỳ bảo.”
Đôi mắt to của nó đảo một vòng xung quanh: “Ừm, phải chuồn lẹ thôi, không chủ nhân của nó quay về bây giờ.”
Vừa dứt lời, nhóc tỳ đã co giò chạy biến ra khỏi trạch viện, hòa vào dòng người tấp nập trên đường phố.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng nó mà không nói được gì, nhận ra ánh mắt của Miêu Thế Hào đang nhìn mình, bèn vội ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, để đạo hữu chê cười rồi.”
Miêu Thế Hào tủm tỉm cười nói: “Nào có nào có, ta thích tiểu tử này lắm đấy.”
Lâm Phong cười gượng gạo, thầm nghĩ đồ đệ à đồ đệ, được một tên đồng bóng như hắn ta coi trọng, thật chẳng biết là phúc hay họa nữa.
“Hửm?” Lâm Phong đang ậm ừ cho qua chuyện với Miêu Thế Hào, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, nhìn về phương xa, ở nơi đó, có một đoàn người đang tiến về phía trạch viện, nhìn dáng vẻ kẻ dẫn đường kia, rõ ràng là chủ nhân của trạch viện đã trở về.
Người này mặc áo bào xanh, bên hông thắt dải lụa lam, đeo một thanh trường kiếm, trên đỉnh đầu có một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời, như thể mở ra cánh cửa thiên giới, dẫn dắt linh khí từ trên trời giáng xuống.
Đặc điểm như vậy, rõ ràng là tu sĩ của Thông Thiên Kiếm Tông, hơn nữa còn là Thông Thiên Kiếm Tu đã kết thành Kim Đan.
Theo sau hắn là hơn mười người mặc trang phục khác nhau, tu vi cao thấp bất nhất, phần lớn đều toát ra khí tức sắc bén, tựa như trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng.
Trong đó có bốn lão già, khí tức nội liễm, chẳng khác nào thanh lợi kiếm được cất trong vỏ, chỉ chờ khi cần thiết mới bộc phát uy lực kinh người, so với những kẻ phô trương kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Phô trương quá mức sẽ khiến tinh khí bị phân tán, dễ dàng bị mưa gió bào mòn, đến một ngày nào đó sẽ mất đi sự sắc bén vốn có, trở thành thứ vô dụng.
Bốn lão già này đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, đã có thể khống chế pháp lực cùng kiếm khí không chút rò rỉ, chỉ khi chiến đấu mới bộc phát ra hào quang chói lọi.
Bình thường giấu mình trong vỏ bọc, đến khi thực sự xuất hiện, kiếm ý cùng sát khí càng thêm phần hung hãn.
Hơn mười người này, tất cả đều có một điểm chung, đó là đều đeo trường kiếm, bất kể là đeo bên hông hay đeo sau lưng, nhìn từ bên ngoài, tất cả đều giống hệt nhau, như thể được sản xuất hàng loạt từ một lò luyện vậy.
Trên vỏ kiếm được chạm khắc hoa văn sơn thủy cổ kính, đó chính là biểu tượng của Thục Sơn Kiếm Tông.
Hơn mười kiếm tu này, đều là người của Thục Sơn.
Tên tu sĩ Thông Thiên Kiếm Tông dẫn đường lên tiếng cười nói: “Cửu giai Thông Thiên Thảo đã được ta chuyển vào mật thất, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là có thể hoàn toàn trưởng thành, xin mời bốn vị tiền bối vui lòng nán lại Oa Cư thêm vài ngày.”
“Đợi pháp hội kết thúc, linh thảo cũng vừa hay đến kỳ thu hoạch.”
Trong số bốn lão già dẫn đầu Thục Sơn Kiếm Tông, một người vuốt râu gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Phó Thước đạo hữu, làm phiền ngươi rồi.”
Tên Thông Thiên Kiếm Tu gọi là Phó Thước kia cười nói: “Ta muốn đầu nhập vào Thục Sơn, cũng không thể đến tay không được, ít ra cũng phải có phần lễ vật, đến lúc đó còn mong Bạch Chân trưởng lão nói giúp ta vài lời.”
Lời hắn nói thẳng thừng như vậy, khiến cho đám người Thục Sơn Kiếm Tông không khỏi khẽ bĩu môi.
Tuy nhiên trong lòng bọn họ vẫn vô cùng vui mừng, dù sao lần này có thể lấy được linh dược quý giá nhất của Thông Thiên Kiếm Tông, quả thực là một món hời lớn.
Bốn gã trưởng lão Kim Đan kỳ liếc nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý.
“Mấy năm nay Thông Thiên Kiếm Tông phát triển thế lực mạnh mẽ, hành sự càng ngày càng ngông cuồng, dám cả gan khiêu khích địa vị Thánh địa kiếm đạo đệ nhất của bổn môn, đã đến lúc phải ra tay chấn chỉnh bọn chúng, để bọn chúng biết rằng, uy thế của Thục Sơn ta, không thể khinh nhờn.” Bạch Chân trưởng lão vuốt râu, thầm nghĩ: “Không còn ưu thế của Cửu giai Thông Thiên Thảo và Thông Thiên Đan, xem Thông Thiên Kiếm Tông còn giở trò gì được nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận