Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 229: Kết thúc mỹ mãn 2

Chương 229: Kết thúc mỹ mãn 2
Thấy Tiêu Diễm chủ động áp sát mình, nhóc tỳ cười khà khà: “Đại sư huynh, có đôi khi không tin tà là không được đâu.”
Cuồng phong và lôi đình cuồn cuộn hòa vào nhau, nghênh đón Bát Quái Băng Giải của Tiêu Diễm.
Pháp thuật của hai bên va chạm, tạo thành một khối năng lượng khổng lồ, Tiêu Diễm xông đến trước mặt nhóc tỳ, tung một quyền!
Hắn muốn thử xem lực lượng thân thể của tiểu sư đệ rốt cuộc có cường đại đến mức không thể địch nổi hay không.
So tài với sở trường nhất của mình, nhóc tỳ đương nhiên không khách khí, vung tay một quyền nghênh đón Tiêu Diễm.
Lâm Phong cười nói: “Thắng bại xem ra sẽ được phân định ngay đây.”
Trên núi, Chu Dịch và Uông Lâm đồng loạt mở to mắt, tập trung cao độ quan sát trận chiến khốc liệt trong thung lũng.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên như sấm rền khi hai nắm đấm va chạm, khí lưu tứ tán, thổi bay tất cả bụi bặm trên mặt đất xung quanh.
Nhóc tỳ đứng hiên ngang tại chỗ, không lùi một bước, mặt đất dưới chân nứt toác, đất đá bắn tung tóe.
Tiêu Diễm thì bị đánh bật ngược ra sau, lộn nhào trên không trung để hóa giải lực đạo rồi mới đáp xuống mặt đất.
“Xem ra đúng là không thể không tin tà.” Tiêu Diễm vừa lắc lắc nắm tay, vừa nhe răng trợn mắt nói: “Tiểu tử ngươi rốt cuộc ăn gì mà lớn thế này? Thân thể này thật bá đạo.”
Nhóc tỳ cười hì hì: “Là đại sư huynh đã nhường nhịn.”
Tiêu Diễm lắc đầu cười khổ, vốn dĩ kết quả là ngang tài ngang sức, nhưng bản thân hắn lại không tin tà, nhất quyết muốn thử thách lực lượng thân thể của nhóc tỳ, kết quả là thua một chiêu.
Lâm Phong từ trên đỉnh núi đáp xuống, nhìn Tiêu Diễm, cười nói: “Dùng sở đoản của mình công kích sở trường của đối phương, cảm giác thế nào?”
Tiêu Diễm cười khổ: “Tệ không thể tả.”
“Đồng môn tỷ thí, không giống như chiến đấu với kẻ địch, thắng bại không quan trọng, quan trọng là rút ra được bài học cho bản thân.” Lâm Phong mỉm cười nhìn bốn đồ đệ, đầu tiên là nhóc tỳ.
“Thiên Hạo, ngươi không khiến ta thất vọng, chuyên tâm tu luyện Phong Lôi chi đạo, thậm chí còn vượt qua cả Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng, lĩnh ngộ được chút ít đạo lý huyền diệu của Lưỡng Nghi, rất tốt.”
Nhóc tỳ cười hì hì, gãi đầu.
Lâm Phong nói tiếp: “Nhưng vẫn còn điểm cần cải thiện, Phong Lôi vô hạn của ngươi tuy mạnh, nhưng tốc độ thi triển vẫn còn chậm, đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi vì muốn ngươi thi triển toàn bộ uy lực của pháp thuật, nên đã cố ý hay vô ý để ngươi chuẩn bị xong xuôi mới ra tay.”
“Đối thủ chân chính sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy.” Lâm Phong chỉ vào Uông Lâm: “Không nói đâu xa, Tịch Diệt Nhất Chỉ của tam sư huynh ngươi có thể thi triển trong nháy mắt, Phong Lôi chi lực của ngươi còn chưa kịp hình thành đã bị không gian tử vực bao phủ.”
“Đương nhiên, ngươi có thể dùng lực lượng của bản thân phá vỡ không gian tử vực như Tiêu Diễm, nhưng đó là bởi vì tu vi của các ngươi cao hơn Uông Lâm, nếu Uông Lâm cũng là Trúc Cơ sơ kỳ như các ngươi, các ngươi sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe Lâm Phong nói vậy, nhóc tỳ lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc lĩnh hội.
Lâm Phong nhìn sang Uông Lâm: “Việc quan trọng nhất của ngươi bây giờ là mau chóng nâng cao tu vi, đồng thời hoàn thiện chiêu thứ ba của Chư Thiên Hoàng Tuyền Chỉ.” Uông Lâm vội vàng gật đầu.
“Còn hai người các ngươi, hẳn là đã biết bản thân cần cải thiện ở đâu rồi chứ?” Lâm Phong nhìn Tiêu Diễm và Chu Dịch, cười như không cười.
Tiêu Diễm và Chu Dịch đều cười ngượng ngùng: “Chúng con đã biết rồi ạ.”
Lâm Phong hài lòng gật đầu: “Tốt, đều có thu hoạch là được.”
Bốn người Tiêu Diễm nhìn nhau, mỉm cười, đồng loạt cúi đầu hành lễ: “Đa tạ sư phụ chỉ dạy.”
Lâm Phong mỉm cười, rất hài lòng với trận tỷ thí luận bàn của các đồ đệ.
Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, chính là dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đồng chí Lâm Phong, bốn đệ tử thân truyền đã hăng hái đăng ký tham gia, nỗ lực thể hiện bản thân, thi đấu với tinh thần thượng võ, hữu nghị, đoàn kết, học hỏi lẫn nhau.
Cuối cùng, đại hội giao lưu nội bộ đã kết thúc tốt đẹp, đây là một đại hội thành công, ý nghĩa, đáng để quần chúng đồng đạo học tập và noi theo.
Tự biên tự diễn trong lòng một hồi, Lâm Phong bèn cho bốn người lui xuống, tự mình lĩnh ngộ những kinh nghiệm và bài học từ trận tỷ thí vừa rồi, cải thiện pháp thuật của bản thân.
Lâm Phong cũng tĩnh tâm suy tư.
“Bát Quái Băng Giải...” Lâm Phong trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên tung một quyền về phía trước, từng vòng sóng năng lượng khuếch tán như gợn sóng, khiến cả không gian như muốn sụp đổ.
Lâm Phong vẫn giữ nguyên biểu cảm, tùy ý điểm một chỉ, một vùng không gian cách đó không xa lập tức bị tử khí đen kịt bao phủ, chính là Tịch Diệt Nhất Chỉ trong Chư Thiên Hoàng Tuyền Chỉ của Uông Lâm.
Hai tay giơ lên, cuồng phong và lôi đình đan xen, dung hợp, không ngừng khuấy động, bổ trợ lẫn nhau, tạo thành một nguồn năng lượng gần như vô hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận