Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 148: Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên, hoàn thành! 1

Chương 148: Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên, hoàn thành! 1
"Long Tượng Kim Cang Quyền Ấn!"
Hai mắt Tuệ Không đột nhiên trợn to, lần đầu tiên trong ánh mắt xuất hiện cảm xúc phẫn nộ.
Bởi vì môn thần thông võ đạo Đào Nhị thi triển trước mắt này, chính là hộ pháp thần thông bí truyền Phật môn uy chấn chư thiên của Đại Lôi Âm Tự năm xưa.
Đào Nhị cười thản nhiên: "Không sai, chính là Long Tượng Kim Cương Quyền Ấn."
"Năm xưa Hầu gia dẫn đại quân tiêu diệt Đại Lôi Âm Tự các ngươi, thu giữ đạo pháp thần thông của các ngươi, lấy làm chiến lợi phẩm, ban thưởng cho tất cả tướng sĩ tham chiến. Lão hủ bất tài, chỉ đạt được quyền phổ môn Long Tượng Kim Cương Quyền Ấn này, chẳng qua khổ tu mấy chục năm, rốt cuộc cũng có chút tâm đắc."
"Ngươi có vẻ rất bất mãn? Tăng chúng Đại Lôi Âm Tự mê hoặc lòng người, nguy hại xã tắc, đáng phải tru diệt, nhưng đạo pháp thần thông của các ngươi lại không nên bị mai một từ đây, mà phải do người thích hợp hơn học tập sử dụng." Đào Nhị từ tốn nói: "Tăng nhân tu tập đạo pháp thần thông là ác, nhưng bản thân đạo pháp thần thông không sai."
Tuệ Không nhìn chăm chú Đào Nhị một cái, hít sâu một hơi: "Hôm nay trừ khử ngươi trước, ngày sau nhất định phải tìm tên ác tặc Chu Hồng Vũ kia tính sổ!"
Dứt lời, song chưởng khép lại, Phật quang màu vàng vô biên vô hạn chiếu sáng núi rừng phương viên hơn mười dặm.
Trong kim quang bộc phát ra một cỗ khí tức uy nghiêm hung mãnh, mơ hồ có quang ảnh của một con đại bàng lấp lóe ở trong đó, hai cánh giang ra, làm dấy lên lên cương phong mạnh mẽ, thổi cho mọi người ngã trái ngã phải, vô số cổ thụ che trời bị gió lớn thổi ngã.
"Kim Sí Đại Bằng Đao!" Tuệ Không khẽ niệm Phật hiệu, trong Phật quang Đại Bằng Điểu rung động vũ dực, ngàn vạn đạo quang nhận đánh về phía Đào Nhị Tật như mưa to gió lớn, giống như một cơn mưa kim quang bao trùm cả dãy núi!
Tiêu Diễm và nhóc tỳ liếc nhau, hạ giọng nói: "Còn mạnh hơn so với vị đại hòa thượng sử dụng xá lợi tử lúc trước."
Nhóc tỳ "Ừm" một tiếng: "Cũng như lão già Liệt Hỏa Kiếm Tông kia, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ!"
Đào Nhị đối mặt với cơn mưa ánh sáng như trút nước, không chút hoang mang, đánh ra một quyền đón đầu mưa ánh sáng, lấy hóa thân Kim Cương uy thế trấn áp tà ma nghênh tiếp chính diện, một quyền chí cương chí cường dường như muốn đánh nát toàn bộ không gian nơi Tuệ Không đang đứng.
Mưa ánh sáng rơi xuống người Đào Nhị, không ngừng bộc phát, nhưng Đào Nhị lại giống như hóa thân thành Kim Cương, vượt qua biển khổ, bất động như núi, thẳng tiến không lùi đánh về phía Tuệ Không.
Trong mắt mọi người, Tuệ Không như biến thành một tên yêu ma, sắp bị quyền này của hắn đánh cho hình thể hủy diệt, siêu độ vào luân hồi.
Sắc mặt Tuệ Không khẽ biến, biết mình không phải là đối thủ của Đào Nhị.
Đào Nhị này là tu sĩ Kim Đan kỳ, hoàn toàn từ bỏ pháp thuật, mà lại tu luyện thần thông võ đạo thân thể, đạt đến cực hạn của cảnh giới hiện tại.
Pháp thuật, võ đạo đều là thần thông, võ đạo tuy không phong phú đa dạng bằng pháp thuật, nhưng tu luyện đến trình độ nhất định, cũng có uy lực lớn lao dời non lấp biển.
Tác chiến cận thân, lại càng thêm cường đại.
Tuệ Không hít sâu một hơi, hư ảnh Đại Bằng Điểu trong kim quang dung hợp cùng thân thể hắn, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, chỉ trong khoảnh khắc trốn xa ngàn dặm, trực tiếp thoát ly phạm vi công kích của Đào Nhị.
Đào Nhị thở dài: "Đại Bằng Thừa Phong quyết? Hôm nay không giết được ngươi rồi." Tuệ Không nói đi là đi, không chút dây dưa dài dòng, Đại Bằng Thừa Phong quyết của hắn là thần thông độn pháp mạnh nhất của Đại Lôi Âm tự, chớp mắt đã đi ngàn dặm, mặc dù tu vi của Đào Nhị cao hơn hắn nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
Sắc mặt ba người nhóc tỳ khổ sở, vốn tưởng rằng đối phương liều mạng lưỡng bại câu thương thì bọn họ sẽ có cơ hội thoát thân, không ngờ lại phân ra thắng bại nhanh như vậy. Tuệ Không tuy hận Đào Nhị nhưng vừa phán đoán ra mình không phải là đối thủ thì lập tức bỏ chạy, hoàn toàn không có ý định liều mạng.
Chỉ là cứ như vậy, lại khổ cho ba sư huynh đệ bọn họ.
Đuổi Tuệ Không đi, Đào Nhị quay đầu, cười nói: "Được rồi, Dịch thiếu gia liền dẫn lão nô đi tìm tên yêu nhân mê hoặc ngươi đi, sau khi đánh chết hắn lão nô sẽ đưa ngươi về Thiên Kinh phục mệnh với Hầu gia."
Sắc mặt ba người Tiêu Diễm hơi biến đổi, nếu có thể, bọn họ sẽ lập tức dẫn Đào Nhị đi gặp sư phụ, sau đó để sư phụ đánh cho Đào Nhị răng rơi đầy đất, nhưng hiện giờ sư phụ đang bế quan, nếu dẫn Đào Nhị đi, quấy nhiễu sư phụ, vậy thì nguy to.
Ba người đều có ý nghĩ như nhau, đều nghiến chặt răng không nói lời nào.
Đào Nhị vừa định nói gì đó, đột nhiên khẽ cau mày: "Sao hôm nay lại có nhiều kẻ không phận sự như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận