Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 152: Sư phụ không có nhà, tuyệt đối không khuất phục! 1

Chương 152: Sư phụ không có nhà, tuyệt đối không khuất phục! 1
"Gầm!!!"
Một tiếng rống to giống như đến từ thượng cổ hồng hoang vang vọng cả tòa sơn mạch, giống như một gã khổng lồ đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại.
Trong tiếng rống là một cỗ khí tức tàn nhẫn, bạo ngược khiến người ta kinh hãi, dường như tràn ngập dục vọng phá hoại và giết chóc vô cùng vô tận, nơi phát ra tiếng rống đại biểu cho tai ách kinh khủng nhất thế gian.
Phá hoại, tàn sát, sát phạt, hủy diệt!
Hung thú cuồng bạo nhất, bá đạo nhất trong thiên địa, trốn thoát khỏi lồng giam giam của nó, tái hiện ở hậu thế!
Không đợi mọi người kịp phản ứng, hai chân của khôi giáp cự nhân đạp đất, lực lượng cuồng bạo khiến cho núi đá chia năm xẻ bảy, bùn đất bắn tung.
Mượn lực phản chấn, thân hình khôi giáp cự nhân lóe lên, đã biến mất tại chỗ, lần sau lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người đã ở dưới Hắc Sắc Thần Sơn, mà lúc này Hắc Sắc Thần Sơn vừa mới bay tới đỉnh đầu Lâm Phong, còn chưa kịp hạ xuống.
Nhạc lão trong lòng căng thẳng, chỉ thấy khôi giáp cự nhân vung song quyền lên, bày tư thế Thiên Vương Thác Tháp, cùng nhau oanh kích vào đáy Hắc Sắc Thần Sơn!
Nắm đấm còn chưa tiếp xúc đến Hắc Sắc Thần Sơn đã có thể trông thấy không khí dưới đáy thần sơn vặn vẹo từng đợt, giống như không gian sắp bị xé nứt.
Người khổng lồ mặc áo giáp, tựa như muốn một quyền đánh sập trụ trời, đánh nát mặt đất!
Hắc Sắc Thần Sơn lúc này cao chừng gần trăm trượng, phương viên mấy trăm trượng, thân thể người khổng lồ mặc áo giáp tuy rằng khôi ngô, chiều cao cũng chẳng qua hai, ba trượng lên xuống, kích thước hai bên hoàn toàn không thể so sánh được.
Nhưng trong tiếng nổ ầm ầm, lại là Hắc Sắc Thần Sơn khổng lồ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Ngọn núi vô cùng khổng lồ, trực tiếp bị một quyền đánh bay!
Tất cả mọi người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, bản mệnh pháp khí liên quan đến tính mạng huyết nhục, Nhạc lão lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn người khổng lồ mặc áo giáp trên bầu trời.
Chiến Thần Ma Ngẫu!
Đây chính là phần thưởng hệ thống mà Lâm Phong nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, chiến thần ma ngẫu không ngại sinh tử này có thể bộc phát ra sức chiến đấu tuyệt đối khủng khiếp.
Vốn dĩ với tu vi hiện tại của Lâm Phong, hoàn toàn không đủ để điều động, nhưng vừa vặn trong tay hắn có một tài liệu tốt.
Thần hồn Tư Không Nam bị hắn dùng U Minh Thao Ngẫu khống chế, đánh vào trong Chiến Thần Ma Ngẫu, tuy Tư Không Nam bị trọng thương tu vi giảm sút, nhưng thực lực ngày trước của hắn cực kỳ cường hãn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không để vào mắt, cho nên thần hồn của hắn phẩm chất cực cao.
Mà hiện tại, Lâm Phong chính là lấy phương thức hiến tế, cưỡng bách Tư Không Nam thiêu đốt thần hồn, cung cấp động lực cho Chiến Thần Ma Ngẫu.
Tư Không Nam đã bị Lâm Phong khống chế, bất kể giãy giụa như thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hiến tế thần hồn của mình, phẫn uất và phiền muộn trong lòng càng tôn thêm sát ý kịch liệt của Chiến Thần Ma Ngẫu.
Đánh bay Hắc Sắc Thần Sơn, Chiến Thần Ma Ngẫu từ giữa không trung rơi ầm ầm xuống mặt đất, tạo ra một cái hố sâu, vô số đá vụn lăn xuống gần như chôn sống, nhưng chỉ chỉ trong nháy mắt, bên cạnh đống đá vụn nổ tung, vô số hòn đá bắn ra bốn phía.
Trong đống đá, một bóng đen cực lớn phóng lên trời, lao thẳng về phía Nhạc lão đầu!
Sắc mặt Nhạc lão đầu tái nhợt, triệu hồi Hắc Sắc Thần Sơn chắn trước người mình, lúc này ngọn núi khổng lồ thu nhỏ lại chỉ bằng nắm tay người, pháp lực ngưng luyện đến cực hạn, lực phòng ngự cũng được tăng lên tới cực hạn.
Nhạc lão đầu phun một ngụm tinh huyết lên thần sơn, thần sơn bộc phát ra hào quang kinh người, hắc quang lưu chuyển ngưng kết thành một tấm khiên khổng lồ, trên mặt khiên có phù điêu một vị cự linh thần tỏa ra khí tức cường đại không thể phá hủy.
Cự Linh Thần Thuẫn, tấm khiên phòng ngự mạnh nhất!
Nhưng, vô dụng!
Chiến Thần Ma Ngẫu xuất quyền đập nát Cự Linh Thần Thuẫn, đánh bay ngọn Hắc Sắc Thần Sơn ra ngoài, lần này trực tiếp biến thành một chấm nhỏ bay về phía chân trời, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhạc lão trợn mắt há hốc mồm, Chiến Thần Ma Ngẫu đã lao tới trước mặt, một bàn tay vả hắn bay ra ngoài.
Lão già ho ra một búng máu, bay ngang ra ngoài, xương cốt nửa người răng rắc gãy vụn, không còn hình dáng, nhìn qua mềm nhũn.
Vẫn chưa xong, thân hình Chiến Thần Ma Ngẫu lóe lên, đã đuổi theo tới bên cạnh hắn.
Lâm Phong cười lạnh nói: "Ngươi vừa rồi định đập nát toàn thân xương cốt của đồ đệ ta?"
Chiến Thần Ma Ngẫu nhấc chân lên, nặng nề giẫm lên người lão Nhạc, lão đầu hét thảm một tiếng, nửa người còn nguyên vẹn, lần này xương cốt cũng vỡ vụn, cả người triệt để biến thành một bãi bùn nhão ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận