Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 134: Lần đầu tiên sư phụ không có nhà 1

Chương 134: Lần đầu tiên sư phụ không có nhà 1
Chu Dịch ngạc nhiên nói: "Vậy sao ta thấy ngươi cúi đầu không nói lời nào, tâm trạng không tốt."
Nhóc tỳ bĩu môi: "Ta đang suy nghĩ lát nữa đi đâu chơi, khó khăn lắm sư phụ mới không ở bên cạnh, cho dù ta gây ra họa gì cũng không có người quở trách ta."
Tiêu Diễm và Chu Dịch hai người làm sư huynh đồng thời á khẩu không nói nên lời, liếc nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu, bị tên nhóc này đánh bại.
Nhóc tỳ cười nói: "Hai vị sư huynh, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi đi, ngồi chờ ở chỗ này, thực sự quá vô vị."
Chu Dịch hơi nhíu mày, Tiêu Diễm thì khá động tâm, bản thân hắn cũng là người có tính tình phóng khoáng, từ trước đến nay cũng không phải là người câu nệ quy củ.
Tiêu Diễm thấy Chu Dịch có vẻ không cho là đúng bèn cười nói: "Nhị sư đệ, cùng đi thôi, không phải ngươi thường xuyên nói đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường sao?"
"Cái gì gọi là đi vạn dặm đường? Chính là phải từng trải nhiều việc, phải hiểu biết đủ các hạng người và sự tình, không chỉ là vội vàng đi đường."
Chu Dịch thầm nghĩ: "Chư tử thời thượng cổ đều du lịch chư quốc, vừa truyền bá học vấn giáo hóa vạn dân, vừa tăng cường kiến thức mài giũa đạo lý tri thức của mình. Tĩnh tọa đọc sách là tu hành, quan sát thế gian vạn trạng cũng là tu hành, giữa trời đất có đại đạo, trong kẻ bán hàng rong cũng có đại đạo, đều là đạo lý, đều nên có chỗ lãnh hội."
Nghĩ đến đây, Chu Dịch vui vẻ gật đầu.
Hắn đọc thi thư đã lâu, tính tình lại lý trí trầm ổn, có thể ổn định tâm tính hơn so với đồng lứa, nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, cũng có lòng hiếu kỳ và ưa thích náo nhiệt.
Ba thiếu niên nói đi là đi, cùng nhau ra khỏi trấn nhỏ, hướng về thành Sở Châu cách đó hơn trăm dặm.
Thành Sở Châu là trọng trấn nam cương của triều Đại Tần, dân cư đông đúc, thương mại phát triển, trong thành vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Diễm cùng hai người bạn dạo quanh một hồi, đi vào khu phường thị trong thành.
Bên ngoài phường thị đều là những món đồ thông thường phàm nhân dùng để ăn mặc, nhưng đi vào bên trong, khu vực trung tâm của phường thị chính là thế giới của đủ loại tài liệu tu đạo.
Nam cương Đại Tần giáp giới với địa vực Yêu tộc, vừa hỗn loạn vừa nguy hiểm, nhưng cũng có đủ loại kỳ trân dị bảo, Sở Châu chính là nơi tập trung các loại kỳ trân lớn nhất của nam cương Đại Tần.
Đi trong phường thị, ba người nhìn đông ngó tây, phần lớn chỉ là dạo chơi, thấy món đồ ưng ý thì mua không nổi, đồ quá rẻ thì chẳng thèm nhìn.
"Ủa? Cái này..." Tiêu Diễm đột nhiên dừng bước, nhìn một vật để trong một cửa hàng, thể tích khổng lồ toàn thân đen nhánh, chiều dài gần bằng chiều cao của hắn.
Chu Dịch và tiểu hài tử chú ý tới dị trạng của hắn, cũng đều dừng bước, tiểu hài tử cười nói: "Đại sư huynh nhìn trúng cái gì vậy? Xuất thần như thế, để cho ta cũng xem một chút nào." Vừa nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
Chu Dịch bị phản ứng của hai người bọn họ khơi dậy lòng hiếu kỳ, cũng đi tới, sau khi thấy rõ đồ vật thì giống như nhóc tỳ, cũng có chút im lặng.
Thứ khiến Tiêu Diễm chú ý là một thanh cự kiếm màu đen cực kỳ khổng lồ, ách, nói đây là một thanh cự kiếm, còn không bằng nói là một cây thước sắt khổng lồ không có mũi nhọn và lưỡi kiếm, cự kiếm màu đen cũng không có mũi kiếm, ở chỗ cuối cùng, giống như là bị một đao chặt đứt, lộ ra mặt cắt ngang bóng loáng như gương.
Bề mặt cự kiếm đen kịt có vẽ những đường vân kỳ dị hơi mờ mờ, đường vân từ chuôi kiếm lan tỏa, gần như tràn ngập tất cả các bộ vị trên thân kiếm, phối hợp với màu đen kịt phong cách cổ xưa, nhìn qua có vài phần thần bí.
Chu Dịch lắp bắp nói: "Đại sư huynh, ngươi, ngươi xem trọng thứ này?”
Tiêu Diễm mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: "Ta cứ cảm giác tựa hồ thứ này có một loại liên hệ nào đó với ta... Mượn dùng lời sư phụ thường nói, chẳng lẽ ta và vật này hữu duyên?"
Sắc mặt nhóc tỳ quái lạ, nín nửa ngày cũng không nhịn được, bật cười phụt một tiếng.
Chu Dịch cũng mỉm cười, Tiêu Diễm có phần nhịn không được: "Hai tiểu tử thối, cười cái gì mà cười."
"Không cười, không cười." Nhóc tỳ vội vàng xua tay, nhưng nụ cười trên mặt có làm sao cũng không ngừng được.
Tiêu Diễm có phần xấu hổ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nhóc tỳ vội vàng ôm đầu: "Đừng vỗ nữa, sư phụ vỗ mãi như vậy, đầu đệ tử sắp bị vỗ đến ngốc mất rồi, đại sư huynh ngươi còn vỗ nữa, thì thật sự ngốc luôn mất thôi."
Tiêu Diễm cười mắng: "Ngốc chết ngươi luôn cho rồi."
Chu Dịch ở bên cạnh cười nói: "Đại sư huynh đã thích như vậy, vậy thì mua đi thôi."
Tiêu Diễm trầm tư giây lát, chậm rãi gật đầu.
Ba người đều không chú ý tới, trên đường cái bên ngoài cửa hàng, một người áo xám đầu đội nón rộng vành, mí mắt vốn rủ xuống đột nhiên mở ra, hai mắt thần quang bùng phát, quay đầu nhìn chằm chằm cửa hàng ba người Tiêu Diễm ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận