Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 171: Đánh rắn không chết 1

Chương 171: Đánh rắn không chết 1
Đối với người trung niên mặc ma bào, thanh niên mặc hoa phục Tiết Siêu vẫn giữ một chút kính trọng, gật đầu: "tiên sinh áo bào nói không sai."
tiên sinh áo bào tiếp tục nói: "Hơn nữa lần này đám phản nghịch kia rút lui vào Cổ Vực Đại Trạch, còn mang theo gia quyến của bọn họ, những bắt giữ người này rất dễ dàng, cũng coi là kiếm công lao một cách nhàn nhã."
Tiết Siêu tinh thần chấn động: "Đúng là như vậy."
Bọn họ vẫn dùng pháp lực truyền âm, lại không biết bị Lâm Phong đứng bên cạnh nghe được rõ mồn một, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, bốn người mới có hứng thú đánh giá Uông Lâm đi tới trước mặt.
Uông Lâm hai tay ôm quyền: "Tại hạ Uông Lâm, bái kiến các vị tiền bối."
"Mới Luyện Khí nhị trọng?" Tiết Siêu lật mắt, quay đầu căn bản không thèm nhìn Uông Lâm, vị tiên sinh gầy như cây trúc cũng không có hứng thú nói chuyện. Một thanh niên phía sau Tiết Siêu cười hỏi: "Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí nhị trọng mà dám vào Cổ Vực Đại Trạch, lá gan quả không nhỏ."
Uông Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Tại hạ phụng sư mệnh đến đây rèn luyện, tìm kiếm một loại tên là Tinh Hà Sa, không biết các vị tiền bối có từng nghe nói qua vật ấy chăng? Nếu có thể chỉ bảo, tại hạ vô cùng cảm kích."
Vừa mới dứt lời, Uông Lâm liền kinh ngạc phát hiện thần sắc bốn người đối diện đều thay đổi, ánh mắt cùng nhau nhìn chằm chằm vào hắn.
Thanh niên lúc trước hỏi lại: "Ngươi muốn tìm Tinh Hà Sa?"
Lâm Phong trong chỗ tối thấy tình hình này, hơi cau mày, Uông Lâm cũng cảm thấy có phần không ổn, thận trọng đáp: "Không sai."
Thanh niên Tiết Siêu kia nghe vậy, phất phất tay.
"Trước hết bắt tên này lại đã!"
Uông Lâm trong lòng chùng xuống, dù thế nào cũng không ngờ mới nói có hai câu mà đối phương đã muốn hại mình.
Chẳng lẽ những người này cũng đang tìm kiếm Tinh Hà Sa?
Trong lòng Uông Lâm ngổn ngang trăm mối mà không có lời giải, nhưng hắn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, một thanh niên phía sau Tiết Siêu đã cất bước đi về phía hắn.
Đối phương không chút che giấu phóng thích chấn động pháp lực của mình, cho dù là Uông Lâm cũng có thể phán đoán ra, đây là một kẻ địch mà bản thân hoàn toàn không đối phó nổi.
Luyện Khí bát trọng.
Uông Lâm Luyện Khí nhị trọng, mười hắn trói cùng một chỗ cũng đánh không lại một tu sĩ Luyện Khí bát trọng, tu vi hai bên chênh lệch thật sự quá lớn.
Lâm Phong thấy phía sau không có động tĩnh, trong lòng nghĩ: "Sư phụ muốn khảo nghiệm ta một chút sao?"
Uông Lâm định thần lại, trầm tĩnh nhìn thanh niên kia, vẻ mặt không thèm để ý bước tới. Hiển nhiên đối phương cũng không cho rằng một tiểu tu sĩ Luyện Khí nhị trọng có thể gây ra uy hiếp gì với hắn.
Ngược lại thái độ của người này kích thích ý chí chiến đấu trong lòng Uông Lâm: "Đánh thắng được hay không là một chuyện, có dám đánh hay không lại là chuyện khác."
Nghĩ đến đây, Uông Lâm trấn định tinh thần, lặng lẽ nhìn đối thủ đang tiến đến gần.
Thanh niên kia thấy Uông Lâm dường như sợ tới choáng váng, không hề nhúc nhích, không khỏi cười nói: "Thông minh thì không cần chịu khổ."
Dứt lời, đưa tay nắm vào không trung một cái, pháp lực hóa thành một bàn tay vô hình, bao phủ về phía Uông Lâm.
Lập tức, không khí chung quanh thân thể Uông Lâm đều như đông cứng lại, cùng nhau ép về phía Uông Lâm, khiến hắn hô hấp không được thoải mái.
Nhưng Uông Lâm không kinh hãi mà còn mừng thầm, bởi vì hắn đã nhìn ra, đối thủ hoàn toàn không để hắn vào mắt, một trảo này, thậm chí không dùng bất kỳ pháp thuật gì, chỉ đơn thuần dùng pháp lực của bản thân để bắt giữ Uông Lâm.
Động tác tùy ý như thế, toàn thân trên dưới đều mở rộng, đều là sơ hở.
Người này không chỉ cho rằng Uông Lâm không tạo thành uy hiếp đối với hắn, thậm chí không cho rằng Uông Lâm có gan phản kháng.
Uông Lâm ngầm hít sâu một hơi, vẫn không manh động, lẳng lặng chờ đợi bàn tay vô hình do pháp lực đối phương hóa thành, mắt thấy đã bắt tới trước mặt mình.
Tâm trạng của thanh niên kia càng thả lỏng, nghĩ cũng phải, đừng nói bên ta có vị tiên sinh Trúc Cơ kỳ áp trận, cho dù không có, một tiểu gia hỏa Luyện Khí nhị trọng đối mặt với mình cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Ai ngờ ngay giây phút tâm trạng hắn lơi lỏng sơ ý nhất, Uông Lâm đột nhiên hành động.
Mắt thấy bàn tay pháp lực khổng lồ sắp nắm tới trên người mình, Uông Lâm đột nhiên bước về phía trước một bước, hai tay cùng nhau vươn ra.
Tay trái Uông Lâm bấm một pháp quyết, ngón trỏ tay phải điểm về phía trước, chỉ thẳng vào thanh niên trước mặt.
Thanh niên ngẩn người, chỉ thấy trong ngón trỏ tay phải Uông Lâm bắn ra một luồng hắc khí cực nhỏ, phóng tới thẳng tắp, hóa thành một sợi tơ mảnh, vọt tới phía hắn.
Vệt đen này giống như dao cắt đậu hũ, nhẹ nhàng xuyên qua bàn tay vô hình do pháp lực của thanh niên kia ngưng tụ thành, pháp lực dồn nén không hề gây trở ngại gì cho vệt đen, không chút kháng cự nào, mặc cho vệt đen xuyên qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận