Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 442: Đến Sa Châu 3

Chương 442: Đến Sa Châu 3
Lâm Phong nhìn Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào, cười nói: "Ta nghèo rớt mồng tơi rồi, không có gì tiếp đãi hai vị."
Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào đều cười, Miêu Thế Hào còn che miệng cười đến run cả người: "Nghe ngươi nói kìa, nếu cần, ta còn có thể cho ngươi mượn không ít phù tiền."
Ở chung lâu ngày, mọi người đều đã quen với vẻ yêu kiều của Thế Hào ca nhưng chứng kiến bộ dạng này của hắn, đa số vẫn phải cúi đầu, vẻ mặt kỳ quái.
Lâm Phong nhìn Miêu Thế Hào, khóe miệng giật giật: "Không cần đâu."
Hắn vung tay áo, phân thân Chiến Thần xuất hiện bên cạnh, nói: "Ta còn có việc phải xử lý ở Ngọc Kinh Sơn, trước tiên sẽ dùng phân thân này cùng các ngươi đến Sa Châu."
Mọi người gật đầu, phân thân Chiến Thần của Lâm Phong quát khẽ: "Chúng ta xuất phát thôi!"
Tử khí quanh thân cuồn cuộn, mang theo sáu người Tiêu Diễm xé rách hư không, bay khỏi Ngọc Kinh Sơn. Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào theo sát phía sau.
Bản thể Lâm Phong nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khoanh chân ngồi xuống đỉnh núi: "Ta cũng nên bắt đầu thôi, thời gian có hạn nhưng vừa là áp lực, cũng là động lực."
Sau khi ra khỏi hư không loạn lưu, phân thân Lâm Phong để ba người Tiêu Diễm, Chu Dịch và nhóc tỳ tự do bay lượn, bản thân chỉ mang theo Uông Lâm, Nhạc Hồng Viêm và Dương Thanh.
Tiêu Diễm và nhóc tỳ như ngựa hoang được tháo cũi, hóa thành hai đạo cầu vồng, trong nháy mắt biến mất ở chân trời phía bắc, lao nhanh như chớp về phía Sa Châu.
Chu Dịch nhìn theo, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sắp làm sư phụ của người ta rồi mà còn nghịch ngợm như vậy, thật khiến người khác không yên tâm."
Lâm Phong cười: "Không sao, tiểu sư đệ ngươi còn nhỏ, lần này khai sơn nạp đồ, đệ ấy có thu nhận đệ tử hay không cũng không quan trọng. Còn Tiểu Diễm Tử, tuy hiện tại có phần phấn khích nhưng trước mặt người khác sẽ không thất lễ đâu."
Hắn nhìn Chu Dịch: "Làm gương cho người khác, cũng là một loại tôi luyện đối với các ngươi. Một mặt là rèn luyện tâm tính, mặt khác cũng là để xem xét lĩnh ngộ của các ngươi đối với đạo pháp của bản môn."
"Bản thân còn chưa hiểu rõ, làm sao có thể dạy bảo người khác?"
Chu Dịch trịnh trọng gật đầu: "Sư phụ dạy đúng, đệ tử nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không làm chuyện gì tổn hại đến đệ tử."
Lâm Phong nhìn Uông Lâm: "Tiểu Lâm Tử, ngươi cũng đã Trúc Cơ rồi. Ta biết ngươi chỉ muốn tập trung tu luyện nhưng như ta đã nói, khai sơn nạp đồ cũng là một loại tôi luyện đối với các ngươi."
Uông Lâm gật đầu: "Đệ tử hiểu, nếu có kẻ nào nguyện gia nhập môn hạ, ta nhất định dụng tâm dạy bảo."
Đang trò chuyện, đoàn người đã đến không trung Sa Châu thành. Không gian bỗng nứt ra một khe hở, Tống Phù - một trong ba vị đại chủ quản của Thiên Mậu Các, đang mỉm cười đứng đó.
Lâm Phong thấy thế, cùng Khang Nam Hoa và Miêu Thế Hào nhìn nhau cười, ba người đồng thời bước ra một bước, vượt qua hư không, đến trước mặt Tống Phù.
Tiêu Diễm và nhóc tỳ vốn đi trước, nay lại đến sau. Thấy Tống Phù, cả hai đều thu lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm chỉnh đứng sau lưng Lâm Phong.
Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía lão già đang chậm rãi bước ra từ hư không sau lưng Tống Phù.
Miêu Thế Hào nhìn thấy người này, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Lão đại giá quang lâm, thật khiến tại hạ bất an."
Trước đó Lâm Phong từng nghe Miêu Thế Hào và Khang Nam Hoa nhắc đến cơ cấu của Thiên Mậu Các, nên vừa nghe Miêu Thế Hào nói, hắn lập tức biết lão già này là người đứng đầu tam đại chủ quản của Thiên Mậu Các, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, thực lực còn hơn cả Tống Phù.
Đàm lão râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ, nghe vậy cười ha hả nói: "Huyền Môn chi chủ đại giá quang lâm Sa Châu, lão phu dù có bận thế nào cũng phải ra nghênh đón."
Hắn quay đầu nhìn Lâm Phong, áy náy nói: "Kẻ bất tài là Các chủ tệ các mười năm nay bế quan, không thể tham dự đại điển khai sơn của Lâm tông chủ, thật là thất lễ, mong Lâm tông chủ lượng thứ."
Lâm Phong khẽ mỉm cười: "Không sao."
Đoàn người vào Sa Châu thành, Tống Phù đã sớm sắp xếp ổn thỏa chỗ ở.
Điều khiến Lâm Phong vui mừng là, chỉ trong vòng vài tháng, rất nhiều thiếu niên tài tuấn nghe tin đã đến Sa Châu thành, xin bái nhập sơn môn.
Qua máy dò xét thiên phú, số lượng người có tổng giá trị tiềm lực cao không ít, khiến Lâm Phong mừng rỡ. Hệ thống yêu cầu hắn phải thu nhận ít nhất ba mươi đệ tử có tổng giá trị tiềm lực từ hai mươi lăm trở lên.
Nhìn lũ trẻ tài năng trước mắt, tâm trạng Lâm Phong vô cùng vui sướng.
Tuy phần lớn chỉ có tổng giá trị tiềm lực từ hai mươi đến hai mươi lăm nhưng cũng có không ít người đạt hai mươi lăm. Với xu thế này, việc hoàn thành nhiệm vụ rất khả quan.
"Cũng may khu vực phía bắc Côn Luân không có đại tông môn nào khác, thế lực lớn nhất là Thiên Mậu Các, lại chuyên về buôn bán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận